Đối phương vẫn còn đang giãy giụa, trong miệng vẫn không chịu thua mà tiếp tục
thốt ra những lời chửi bới.
Dung My dùng đầu gối đang đè trên lưng đối phương ấn mạnh xuống thêm một
chút, tay phải đang khóa chặt cổ tay cũng đồng thời dùng lực. Nói thật là, để khóa
chặt được đôi bàn tay mập mạp này thật sự cần nhờ chân hỗ trợ thêm, nếu không
thì một tay của Dung My thật sự không thể nắm hết được hai cổ tay.
Tay trái thì đè lên cổ đối phương, dùng hết sức ấn mặt đối phương xuống đất.
Vợ Phó Doanh trưởng họ Phương lập tức đau đến kêu oai oái, âm thanh đó có
thể sánh ngang với tiếng lợn bị giếc thịt.
Thế nhưng Dung My hoàn toàn không có vẻ gì là buông tha.
Trên mặt lộ rõ vẻ dữ tợn, trong miệng càng không chịu ngồi yên.
“Mày dám thốt ra thêm một tiếng nữa thử xem!”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Lão Tổ tao từng thấy loại không biết xấu hổ, nhưng thật chưa từng thấy loại
không biết thể diện như mày. Nhà ngươi thật là tám đời không may mới cưới phải
thứ đồ ngu ngốc như mày. Ngày ngày không gội đầu không tắm rửa cũng đã
đành, đến chân cũng đếch chịu rửa một cái. Còn muốn đàn ông nhà mày lên
giường với mày nữa? Chó gặp mày cũng phải lắc đầu tránh xa, đào bới trong
đống rác cũng không tìm ra thứ đồ rách rưới như mày. Ai cho mày dũng khí để ở
đây chửi đổng, chửi khắp nơi vậy? Mày tưởng mày là con chó săn đang động
dục à? Tao nói cho mày biết, nói chuyện với tao cho khéo đi, tao không hiền lành
dễ bảo như mày tưởng đâu”
Vừa nói, tay cô lại siết chặt thêm một chút. “Nói đi, phục không phục? Lần sau
còn dám nói bậy nữa không?”
“Phục, tôi phục, không dám nữa, không dám nữa rồi” Vợ Phó Doanh trưởng họ
Phương vừa lắc đầu vừa ngoáy ngoáy cái đầu, gật đầu lia lịa nhận lỗi.
Dung My lại ấn mạnh thêm một cái rồi mới buông người kia ra.
Thoát khỏi sự trói buộc, vợ Phó Doanh trưởng họ Phương lập tức bật dậy, ngoảnh
đầu lại rồi phóng đi.
Vừa chạy vừa lại chửi Dung My, “Đồ con họ mu mày làm nghề bịp bợm! Đồ chó
đẻ không có tim gan!”
Dung My đã đánh giá thấp mức độ hung hãn của đối phương.
Đối phương cũng đánh giá thấp mức độ phản kháng của Dung My.
Chỉ thấy Dung My dậm hai chân một cái, giũ phăng đôi giày cao gót, để đôi bàn
chân trần rượt đuổi theo với tốc độ nhanh như bay.
Thấy Dung My đuổi theo, đối phương cũng tăng tốc, vừa chạy vừa hét, “Có người
không, cứu mạng với, đánh người rồi!”
Mấy người chị vừa chứng kiến toàn bộ quá trình lúc nãy mãi đến khi bóng người
chạy biến mất mới kịp phản ứng.
Họ vội vứt bỏ công việc trong tay, đuổi theo.
Thật sự là quá lo sợ xảy ra chuyện, vừa sợ Dung My là một cô gái nhỏ bé bị thiệt
thòi, lại vừa sợ cô đánh người quá tay.
“Trần Phân, bà gọi cái gì thế?” Có một quân nhân gia thuộc không rõ chuyện gì
thấy vợ Phó Doanh trưởng họ Phương vừa chạy vừa hét đi qua, không nhịn nổi tò
mò hỏi.
Lời vừa dứt, người chị kia lại cảm thấy có thứ gì đó vút một cái lao qua bên cạnh
mình.
Khi cô tìm được mục tiêu trong tầm nhìn.
Thì mục tiêu đã chạy đi xa rồi.
Trần Phân chạy, Dung My đuổi, Trần Phân có cánh cũng khó bay.
Dần dần, vốn dĩ do thân hình quá nặng nề nên chạy không nhanh, tốc độ của Trần
Phân càng chậm lại, còn Dung My thì hoàn toàn không giảm tốc.
Nhìn thấy một nhà ở tầng dưới đang mở cửa, Trần Phân vừa định chui vào đó
tránh nạn.
Thì tóc đã bị Dung My túm lấy một phát.
Trần Phân thấy không thể trốn thoát, liền quay người lại vật lộn với Dung My,
cũng giật lấy mái tóc dài của Dung My.
Không với tới mặt Dung My, liền giơ ra những móng tay chứa đầy bụi bẩn cào vào
cánh tay, ngực của Dung My.
Nói chung là chỗ nào cào được thì cào, xoèn xoẹt một trận ra tay loạn xạ.
Động tĩnh của hai người rất lớn, kinh động không ít người trong khu tập thể, có
người ở xa nghe thấy tiếng động cũng đổ xô đến đây.
Cũng có người chạy theo hướng khác, ví dụ như chị Lưu nhà Chính ủy, sau khi từ
trong sân nhà Thủ trưởng đi ra liền vội vàng bảo cảnh vệ đến doanh trại gọi Chu
Nam Tự và Phương Văn Hoa.
Khi cảnh vệ chạy đến thông báo, Chu Nam Tự đang ở văn phòng bàn bạc công
việc với Phó Chính ủy Quách Quý Minh.
Nghe xong ý của cảnh vệ, Chu Nam Tự lập tức phóng ra khỏi văn phòng.
Quách Quý Minh ở phía sau gọi không lại, đành không yên tâm đuổi theo.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-023-noi-nguoi-phuc-khong-phuchtml]
Chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Hai người đánh nhau, tiểu Dung tuy dáng người cao một chút, nhưng thân hình
ấy có thể so được với khối lượng của nhà Phương Văn Hoa sao? Lại còn là một
mụ đàn bà dữ tợn không biết điều. Tiểu Dung trông như một cô gái nhỏ mềm yếu.
Trời ạ, không dám nghĩ sẽ bị thiệt thòi đến mức nào.
Nếu để mặt mũi bị cào xước thì làm sao? Lão Chu vừa mới có vợ, giấy đăng ký
kết hôn còn chưa kịp lấy.
Nếu ngày thứ hai đã bị phong khí vũ lực mãnh liệt trong khu tập thể dọa chạy mất,
thì còn tìm đâu ra cô vợ xinh đẹp như vậy nữa?
Chỉ nghĩ thôi, anh ta đã thấy thay lão Chu sốt ruột.
Cũng không trách anh ta chạy nhanh như vậy, mới bao lâu mà xuống lầu đã
không thấy bóng dáng đâu.
Vốn dĩ lúc đầu các chị trong khu đến cũng muốn kéo hai người ra.
Nhưng trong chớp mắt đã thấy Dung My không những thoát ra được, mà còn vật
ngã Trần Phân – người ước chừng nặng một trăm sáu bảy mươi cân – xuống đất
với một cái quật vai “bốp”.
Sau đó, Dung My ngồi lên người Trần Phân, khóa chặt người này lại.
Giơ tay phải lên, rồi vùn vụt tát một trận.
Khi dừng lại, khuôn mặt vốn đen sì của Trần Phân đã đỏ ửng và sưng vù lên.
Lúc này, mọi người đều rất có ý tứ lùi về phía sau hai bước.
“Còn dám chửi nữa không, hả? Mày chửi nữa đi? Chuyện gì liên quan đến
con người thì mày chẳng làm cái nào. Đã bảo đừng đến khiêu khích tao, tính tao
có hơi không tốt”
“Chuyện gì thế, chuyện gì thế! Tránh ra, mau tránh ra hết đi, mọi người chỉ đứng
nhìn mà không biết ra tay kéo ra à!”
Tần Thành vừa hô vừa dạt đám đông đang vây thành một bức tường phía trước.
Nhìn thấy tư thế của hai người trên mặt đất, anh không thể tin nổi mà dụi dụi mắt.
Ái chà chà.
Thật là hết hồn.
Lúc tin tức lan truyền ra, anh vừa mới ngủ dậy, còn đang nằm trên giường hơi mơ
màng.
Không biết ai đó ở sân khu tập thể đã hét lớn mấy tiếng: Vợ của Phó Đoàn trưởng
họ Chu đánh nhau với vợ của Phó Doanh trưởng họ Phương rồi!
Lúc đầu anh còn hơi chưa kịp thích ứng, đến khi nhai lại câu nói lần thứ hai thì
toàn thân lập tức tỉnh táo.
Vợ Phó Đoàn trưởng họ Chu, đó chẳng phải là Dung My sao!
Lạy Chúa tôi.
Hai người đó đánh nhau, Dung My có được lợi gì không?
Anh sợ đến mức làm một cú trồng cây chuối trên giường bật dậy, mặc vội quần áo
rồi chạy xuống lầu.
Anh theo một nhóm nhỏ người chạy đến hiện trường.
Và rồi.
Đã thấy cảnh tượng trước mắt.
Không biết vị chị nào đã nói: “Doanh trưởng Tần đến rồi, anh tự lên kéo đi, chúng
tôi không dám ra tay đâu”
Cũng coi như là hồi đáp lại lời của Tần Thành lúc nãy.
Tần Thành nghe thấy, vội vàng khoát tay, “Không không, các chị nói đùa rồi, tôi là
đàn ông con trai cũng khó mà xen vào kéo người ra. Hơn nữa việc này tôi cũng
không giỏi hòa giải, hay là đợi Chính ủy đến vậy, Chính ủy giỏi việc đó, Chính ủy
giỏi việc đó”
Dung My tuy trông có vẻ đầu tóc rối bù, chân không giày dép, hình tượng cá nhân
có hơi bị ảnh hưởng, nhưng lúc này đang chiếm thế thượng phong, lại còn đang
giải quyết “mối họa chung” mà cả khu này đều bó tay, trong lòng mọi người đều
đang thầm hả hê, ai lại đi ngăn cản chứ? Chỉ cần không gây ra chuyện mạng
người, mọi người đều không có ý kiến.
Trần Phân thấy không ai chịu ra tay giúp mình, lập tức vừa khóc vừa gào trên mặt
đất, “Hu hu. Không có lẽ trời rồi, mọi người hợp lại bắt nạt một mình tôi là phụ
nữ nông thôn. Tôi sẽ đi tố cáo, tố cáo với lãnh đạo. Đúng rồi, tôi là quân nhân gia
thuộc, cô đánh quân nhân gia thuộc đấy, cô biết không?”