Quân Hôn Thập Niên 80: Trở Thành Vợ Đẹp Nóng Bỏng Nổi Bật Ở Đại Viện

Chương 024: Em Chịu Trách Nhiệm Đánh, Anh Chịu Trách Nhiệm Xuất Viện Phí



Dung My nhịn không được phụt một tiếng, tay đang nắm chặt tóc của Trần Phân

lại giật mạnh lên một cái, khiến da đầu của Trần Phân ở trong trạng thái căng ra,

đau đến mức cô ta nhăn nhó.

Giọng điệu đầy phẫn nộ nói với Trần Phân: “Quân tẩu, cô có biết quân tẩu là gì

không, cô đừng làm vấy bùn danh xưng này, trong đại viện bao nhiêu chị em tẩu

tử, có ai như cô không?”

“Quân tử nhập ngũ, chẳng hỏi ngày về, nữ tử giữ lễ, yên lặng chờ tin tốt. Chỉ khi

em giữ vững hậu phương của anh ấy, anh ấy mới có thể yên tâm nơi tiền tuyến

bảo vệ gia đình và đất nước. Người mặc quân phục trên người là quân nhân,

người mặc quân phục trong tim mới là quân tẩu! Còn cô, cô nhìn lại bộ dạng của

cô bây giờ đi, cô thấy cô có xứng đáng với tiếng gọi ‘tẩu tử’ này không!”

“Hãy học cách làm người trước đi, đừng ỷ vào cái đầu có vấn đề của mình mà

muốn làm gì thì làm. Đánh cô? Cái miệng này của cô mà còn nói bậy, tôi gặp một

lần đánh một lần”

Nói xong, cô lại vỗ vỗ vào khuôn mặt đã đỏ ửng của Trần Phân, trên mặt rõ ràng

đang cười, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ hung ác.

Lần này Trần Phân thực sự sợ hãi rồi, từ lúc Dung My vác cô ta lên ném xuống

đất, cô ta đã biết sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người, khi thấy xung quanh

không có một ai đứng ra giúp đỡ, trong lòng cô ta càng hoang mang hơn.

Còn những lời Dung My nói về việc cô ta có xứng đáng là quân tẩu hay không, lúc

này cô ta cũng chẳng nghe vào, chỉ biết nhận thua: “Muội tử, muội tử, đừng

đánh nữa, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không dám chửi bậy nữa đâu, tôi đảm bảo,

lần này thực sự không dám nữa, cô tha cho tôi đi”

Dung My mặc dù ngừng tay, nhưng vẫn không đứng dậy khỏi người Trần Phân.

Chẳng biết ai hô lên một tiếng: “Ồ, Phó đoàn trưởng Chu, anh tới từ lúc nào vậy?”

Mọi người lúc này mới đồng loạt nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.

Đúng vậy, Phó đoàn trưởng Chu tới từ lúc nào vậy?

Đều tại mọi người vừa rồi xem quá chăm chú, đến mức không phát hiện ra anh ấy

tới từ lúc nào.

Chu Nam Tự bước qua đám đông, đi thẳng vào trung tâm.

Giọng nói rất nhẹ nhàng gọi người: “Dung My”

Dung My nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên, nhìn Chu Nam Tự trước mắt, trong

mắt thoáng có chút ngơ ngác.

Vừa định đứng dậy khỏi người Trần Phân.

Chu Nam Tự đã ngồi xổm xuống, đưa tay ra rất tự nhiên sửa lại mái tóc dài của

cô sắp thành tổ chim cho cô, sau đó quay lưng lại với cô, nói nhẹ:

“Lên đây”

“Ồ”

Dung My rút một chân khỏi người Trần Phân, hai tay ngoan ngoãn vòng qua cổ

Chu Nam Tự, sau đó cả người bám lên lưng anh.

Người đàn ông hai tay giữ chặt khoeo chân cô, rất nhẹ nhàng đứng thẳng người

dậy.

Mẹ nó!

Dung My đột nhiên bị sự chênh lệch tầm nhìn bất ngờ này làm cho giật mình, nhịn

không được thốt lên một câu chửi thề trong lòng.

Cao quá ha, đây chính là không khí trên cao sao?

Hình như cũng giống nhau thôi.

Dung My vừa rời đi, Trần Phân đang nằm dưới đất cũng ngồi dậy.

Nhìn thấy Chu Nam Tự, đương nhiên cô ta đã biết thân phận của Dung My, vì vậy

vẫn muốn coi Chu Nam Tự như cọng rơm cuối cùng cứu mạng, muốn mách với

anh ta một phen, hy vọng người đàn ông sẽ dạy dỗ sự ngang ngược của Dung

My: “Phó đoàn trưởng Chu, cô ấy đánh tôi, đánh rất nặng, anh xem mặt tôi

này, tôi còn mặt mũi nào gặp người khác nữa”

Chu Nam Tự dừng bước, vẫn quay lưng về phía Trần Phân: “Cô đến phòng y vụ

bôi thuốc đi”

Ngay khi Trần Phân tràn đầy hy vọng, người đàn ông lại lạnh lùng nói: “Về sau,

viện phí do cô ấy đánh thương cô, tôi đều có thể chi trả”

Nói xong, anh lưng đeo Dung My, không ngoảnh đầu lại bước ra khỏi đám đông.

Chỉ để lại một đám quân tẩu ngưỡng mộ và Trần Phân sửng sốt.

Mọi người: Đây nào phải là không đánh nữa, rõ ràng là còn sẽ đánh nữa mà.

Dung My cằm tựa lên vai Chu Nam Tự, hai chân đung đưa trên không theo nhịp

bước của người đàn ông.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Hai bàn chân nhỏ dính đầy bùn đất, bẩn thỉu, tay cũng toàn là dầu từ tóc của

người khác.

Cô cảm thấy hơi chê bản thân rồi.

Cô hỏi Chu Nam Tự: “Trên người em có mùi không?”

Chu Nam Tự lắc đầu: “Không có”

“Thật sao?” Dung My rõ ràng không tin.

“Ừ” Chu Nam Tự gật đầu.

noi-bat-o-dai-vien/chuong-024-em-chiu-trach-nhiem-danh-anh-chiu-trach-nhiem-

xuat-vien-phihtml]

Dung My lại ngửi ngửi trên người mình, đến khi thực sự không ngửi thấy mùi gì lạ

mới thôi.

Lại nói một cách buồn bã: “Chu Nam Tự, hình như em thực sự gây chuyện rồi

đó”

Chu Nam Tự không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em đánh có đã không?”

Dung My bật ngẩng cằm lên khỏi vai người đàn ông, tức thì tinh thần phấn chấn,

dường như lại trở thành chiến thần: “Đã lắm, sau khi đánh xong trong lòng đặc

biệt thoải mái, cái miệng đó còn thối hơn cả phân, nếu có lần nữa, em vẫn sẽ ra

tay”

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, lộ ra chút nuông chiều: “Vậy thì lần sau cứ

đánh, em chịu trách nhiệm đánh, anh chịu trách nhiệm xuất viện phí”

Về đến nhà, việc đầu tiên của Dung My là gội đầu rồi tắm rửa.

Đặc biệt là lòng bàn tay, cô chà đến mức gần như tróc hết một lớp da vì cảm thấy

bẩn.

Bây giờ nghĩ lại việc tay chạm vào mái tóc đầy dầu đó, toàn thân cô lại nhịn không

được run lên.

Cánh tay và ngực đều ‘vinh dự’ bị thương nhẹ, có vài vết cào xước, lúc đó

không thấy đau, nhưng khi tắm xong, nước chạm vào mới cảm thấy đau nhói.

Khi cô tắm xong bước ra, Chu Nam Tự vẫn còn ở đó.

Anh đứng ở chỗ ghế sofa trong phòng khách, giơ chiếc máy sấy tóc trong tay lên,

ra hiệu cho cô lại đó.

Dung My vừa lấy khăn lau tóc vừa bước lại.

Sau đó ngồi phịch xuống sofa, chuẩn bị chờ đợi sự phục vụ của người đàn ông.

Kết quả, Chu Nam Tự chỉ giúp cô cắm phích điện vào ổ cắm, rồi đưa máy sấy cho

cô.

Dung My: ..

Đưa tay tiếp nhận và tự mình sấy tóc.

Chu Nam Tự thì ra ngoài, không biết đi đâu.

Dung My có thấy anh mở miệng, nhưng tiếng máy sấy o o quá lớn, căn bản không

nghe thấy anh nói gì.

Khi cô sấy tóc xong, Chu Nam Tự lại quay về, trong tay còn thêm một chiếc hộp y

tế nhỏ.

Người đàn ông đặt hộp y tế lên bàn trà, lại lấy từ trong đó cồn, kẹp, hộp bông gòn

lần lượt đặt lên bàn trà.

Anh nói với Dung My vừa bước ra từ phòng ngủ:

“Lại đây”

Dung My rất nghe lời lại bước tới ngồi xuống sofa.

Dù sao móng tay của Trần Phân toàn là bụi bẩn, khử trùng một chút thì tốt hơn.

Vốn tưởng lần này cũng phải tự mình làm.

Không ngờ người đàn ông lại mở miệng, ra hiệu cho cô đưa cánh tay ra.

Dung My làm theo, đưa tay đến trước mặt người đàn ông.

Chu Nam Tự một tay đỡ lấy cánh tay Dung My, một tay dùng kẹp gắp bông gòn

thấm ướt trong lọ cồn, sau đó bôi lên vết thương của Dung My.

“Xì —”

Cồn chạm vào khiến Dung My không kìm được mà hít một hơi lạnh.

Mặc dù rất khẽ, nhưng vẫn bị Chu Nam Tự nghe thấy, môi anh mím chặt thành

một đường thẳng, động tác trên tay không khỏi nhẹ đi rất nhiều.

Kỳ thực cũng không đau lắm, chỉ là nhất thời chưa quen thôi.

Ví dụ như lúc này, cô chỉ cảm thấy hơi rát da. Đương nhiên, cũng có thể là vết

cào này không sâu bằng vết lúc nãy.

Tính tổng lại, trên hai cánh tay có tất cả bốn vết.

Sau khi bôi xong, Chu Nam Tự vừa định cất đồ đi.

Dung My kéo áo trước ngực xuống, hoàn toàn không thấy khách sáo gì.

Chu môi, ra hiệu cho người đàn ông: “Ở đây còn nè”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.