“Chị em, thật không ngờ đó, giờ mười tám tuổi đã không thể nhận giấy đăng ký
kết hôn để tùy quân nữa, họ sửa thành hai mươi rồi. Nhưng giờ thì tốt rồi, em
không những có thể ở lại, mà còn được sắp xếp công việc nữa, thật tốt quá”
Trần Xuân Lan cũng mới biết chuyện đơn vị sắp xếp công việc cho Dung My vào
hôm qua, hôm nay đã tới tận nhà để chúc mừng cô.
Đối với việc Dung My đảm nhận vị trí quản lý gì đó ở Ban Hậu cần Quân nhân, cô
cảm thấy khá ngưỡng mộ, nghĩ rằng bản thân mình đã tùy quân nhiều năm nay rồi
mà đơn vị cũng chưa từng đề cập đến việc sắp xếp cho một công việc gì.
Nhưng cô có lòng tự biết, cũng hiểu là do bản thân không có năng lực, không có
học vấn.
Tổ chức đối với sự sắp xếp cho những quân nhân như họ thực ra đã đủ tốt rồi, ví
dụ như việc giúp giải quyết công việc, Dung My cũng không phải là người đầu
tiên, đã có tiền lệ từ trước, và còn không chỉ một.
Chỉ là tình huống của Dung My đặc biệt hơn một chút, vẫn chưa nhận giấy đăng
ký kết hôn thôi.
Nhưng cô là người rất nguyên tắc, trong mắt cô, không có khái niệm gì về giấy tờ
hay chứng nhận cả, Dung My chính là cô vợ do gia đình cưới về cho Phó đoàn
trưởng họ Chu, hiện giờ hai người chính là quan hệ vợ chồng.
Vì vậy, cô không ghen tị, đồng thời cũng cảm thấy Dung My là người có thực lực,
không thì làm sao có thể khuất phục được một kẻ hỗn hào như Trần Phân chứ.
Trần Phân ngang ngược trong sân viện đã lâu như vậy, cũng chưa thấy có ai
đứng ra trị lại, lãnh đạo tiền doanh tuy có tới làm công tác tư tưởng, hòa giải,
nhưng loại như Trần Phân căn bản không nghe vào.
Thật là không thể nào chịu đựng nổi sự quấy nhiễu của cô ta.
Dung My vừa tới đã có thể giúp giải quyết được mối họa chung này, công việc này
là phần cô ấy đáng được hưởng, cũng chỉ có cô ấy mới có thể đảm đương được.
Có người chúc phúc chân thành như Trần Xuân Lan, tất nhiên cũng có những kẻ
đố kỵ, nói xấu sau lưng.
Ví dụ như Thời Tĩnh đang làm việc ở Đoàn Văn công thì rất không ưa.
Trước khi đi ngủ, cô không nhịn được than phiền với chồng mình.
“Theo em nói, không biết các lãnh đạo sắp xếp kiểu gì, lại đưa một người quê
mùa thô lỗ chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề đến quản lý những quân nhân
chúng ta, chẳng lẽ là muốn chúng ta cũng học theo cái sự dã man của cô ta, để
cứ bất đồng quan điểm là động tay động chân với người khác sao?”
Nghe thấy lời này, Phó doanh trưởng Doanh 1 Đàm An Bình không tán đồng với
lời của vợ, ôm cô vào lòng.
“Người ta dã man chỗ nào chứ, không phải rất hiểu lễ nghĩa sao, em là do ngày
ngày bận việc ở Đoàn Văn công không có thời gian tiếp xúc với người ta, những
chị dâu trong viện thường xuyên ở nhà và tiếp xúc với cô ấy, ai chẳng khen cô ấy
tốt, cũng chưa thấy cô ấy xung đột gì với ai”
Thời Tĩnh đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, cười lạnh, “Hừ, anh chẳng phải
thấy người ta xinh đẹp nên mới bênh vực người ta sao? Thế nào, cô ta là vợ anh
hay em là vợ anh?”
Thấy vợ tức giận, Đàm An Bình vội vàng ôm cô lại, miệng dỗ dành, “Đương nhiên
em là vợ anh rồi… nhưng người ta xinh đẹp cũng là sự thật mà. Thôi, không nói
chuyện người khác nữa, chúng ta làm chuyện chính đáng còn quan trọng hơn, em
xem chúng ta đã nhiều ngày rồi……”
Không đợi người đàn ông nói hết lời, Thời Tĩnh đã đẩy hắn ra bằng một cái đá,
quay người nằm quay lưng lại, “Tránh ra, cô ta đẹp thế anh đi tìm cô ta đi. Em nói
cho anh biết, Đàm An Bình, sau này nếu anh còn bênh cô ta, anh đừng hòng lên
giường”
Cuộc nói chuyện ban đêm giữa hai vợ chồng người khác, Dung My không hề hay
biết.
Hôm nay là thứ Hai.
Cũng là ngày Dung My chính thức nhận việc lần đầu tiên.
Tuy ký túc xá của cô vẫn chưa cải tạo xong, nhưng văn phòng thì không có chỗ
nào cần sửa chữa.
Dọn dẹp đồ linh tinh, vệ sinh sạch sẽ, rồi kê vào một cái bàn, vài cái ghế, một tủ
chứa đồ, thế là xong.
Còn lại, trên tường treo một chiếc đồng hồ treo tường, để tiện cô xem giờ, Ban
Hậu cần còn phát cho cô một bình giữ nhiệt và một cái cốc uống nước, tiện cho
việc uống nước.
Mười giờ sáng.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Dung My đến văn phòng.
Múc một ấm nước, pha một ấm trà.
Không lâu sau đã có quân nhân tìm tới, nhưng không phải là tìm cô giải quyết
việc, mà là tới tán gẫu.
Chỉ một lúc sau, văn phòng của cô đã ngồi chật ních người.
Mọi người trò chuyện vui vẻ, đều là tới chúc mừng cô.
Dung My chỉ cảm thấy trong chớp mắt, kim đồng hồ trên tường đã chỉ lên mười
một giờ rưỡi, các chị dâu cũng lần lượt giải tán.
Cô lấy ra cuốn tiểu thuyết tranh, đồ ăn vặt mang từ nhà theo, vừa xem vừa ăn,
đợi đến khi kim đồng hồ chỉ lên mười một giờ năm mươi.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-030-chinh-thuc-di-lam-roihtml]
Đứng dậy, thu dọn đồ đạc, khóa cửa, về nhà.
Đi bộ mười phút, mười hai giờ đúng về đến nhà, trong nhà Chu Nam Tự đã nấu
cơm trước.
Chỉ đợi cô về nhà là dọn cơm.
Ăn xong cơm trưa.
Nghỉ trưa một tiếng, rồi thức dậy vệ sinh cá nhân cho tỉnh táo.
Một giờ năm mươi ra khỏi nhà, hai giờ chiều đến văn phòng.
Tiếp tục lấy ra tiểu thuyết tranh, đồ ăn vặt, ăn một lúc, xem một lúc.
Ngồi lâu mỏi mông, lại đứng dậy đi ra ngoài dạo một vòng, đi lòng vòng, nhân tiện
sang phòng bên cạnh xem tiến độ cải tạo.
Rồi lại đi dạo một vòng quanh sân viện, cũng coi như là thanh tra công việc.
Gặp quân nhân nào nhiệt tình thì tán gẫu với họ, gặp người nhiệt tình hơn thì lại
vào nhà họ ngồi chốc lát.
Ừm, đi lòng vòng như vậy, ba tiếng buổi chiều lại trôi qua.
Năm giờ, quay lại văn phòng khóa cửa.
Tan làm!
Cái việc làm này, chẳng có chút mùi vị công sở nào cả.
Dung My: Muốn đi làm, thích đi làm.
Cứ thế mà đi làm một tuần trôi chảy mượt mà.
Ngày đầu tiên của tuần thứ hai đi làm, Quách Quý Minh đã tìm tới.
Cười hề hề hỏi cô, “Tiểu Dung đồng chí, thế nào, công việc này còn làm quen
được chứ, có gặp khó khăn gì không?”
Dung My vội vàng mời người ta ngồi, lại tự tay pha trà.
Đối với sự quan tâm thăm hỏi của lãnh đạo, đương nhiên là phải trả lời những lời
lãnh đạo muốn nghe.
Cô cười đáp, “Cảm ơn sự quan tâm của Phó chính ủy Quách, hiện tại mà nói thì
vẫn chưa gặp khó khăn gì, tuy tôi mới đi làm không lâu, nhưng tôi đã cảm nhận
được, nơi đây dù là môi trường làm việc hay không khí làm việc đều rất tốt, hơn
nữa các chị dâu và lãnh đạo đều rất quan tâm tôi, về việc này tôi còn phải cảm ơn
tổ chức đã cho tôi cơ hội này, tiếp theo tôi sẽ nỗ lực làm tốt công việc, dốc hết
sức mình để không phụ sự tín nhiệm của tổ chức dành cho tôi”
Quả nhiên, sau khi nghe xong, Quách Quý Minh nhìn cô rất hài lòng, “Tốt, tốt,
thích nghi được là được rồi, có khó khăn gì cứ nói ra, tổ chức sẽ cùng nhau tìm
cách giải quyết”
Dung My mỉm cười.
Biết rằng hồi thứ nhất đã kết thúc.
Vậy thì, tiếp theo nên bước vào hồi thứ hai rồi.
Trên mặt vẫn giữ nụ cười, “Không biết hôm nay Phó chính ủy Quách tới tìm tôi có
việc gì, lại còn phải phiền ngài tự mình chạy tới một chuyến, có việc gì cử người
tới bảo một tiếng, tôi lên văn phòng tìm ngài là được”
Quách Quý Minh cầm ly trà trước mặt lên uống một ngụm, đặt xuống.
Khoát tay thản nhiên, “Cũng không phiền, là chuyện tiện thể thôi, trong doanh trại
toàn là những ông chồng thô kệch, một cô bé như cháu tới đó sợ bị hù dọa”
Thở dài, tiếp tục, “Cũng không phải việc gì lớn, chỉ là sắp đến Trung thu và Quốc
khánh rồi, trong quân doanh chắc chắn phải tổ chức hoạt động gì đó.
Thế nên, bộ phận của cháu vừa mới thành lập, nên tới hỏi thử xem chỗ cháu có
kế hoạch sắp xếp gì không, nếu có thì cũng tiện tiếp xúc trước với người bên Ban
Tuyên truyền. Dĩ nhiên, tổ chức vẫn hy vọng năm nay đoàn đại biểu quân nhân
các cháu cũng cho ra một đến ba tiết mục tham gia buổi biểu diễn văn nghệ tối
hôm đó…”
Lãnh đạo đã giao việc, Dung My có thể làm sao được.
Đương nhiên là, “Được, tôi nhất định tích cực thực hiện nhiệm vụ tổ chức đã giao,
nhưng việc này hiện tại tôi chưa thể đưa ra hồi âm cụ thể cho Phó chính ủy
Quách được, tôi vừa mới tới, cũng không quen thuộc lắm với việc sắp xếp của
những năm trước, nên còn phải đi hỏi ý kiến của các chị dâu khác.
Như vậy đi, đợi tôi hỏi ý kiến các chị dâu xong, sẽ viết một bản kế hoạch chi tiết
gửi cho Ban Tuyên truyền”