Nở một nụ cười thân thiện tiễn Quách Quý Minh rời đi.
Dung My lẩm bẩm vài câu với hàm lượng chửi mẹ cực cao.
Đây không phải là đang nói xấu Quách Quý Minh sau lưng, mà là đang chán ghét
cái thói quen xu nịnh, khúm núm như chó của kiếp trước cô.
Cảm giác thật khó tả, trong lòng chỉ thấy bức bối khó chịu, rõ ràng đã nói là sẽ
sống một cuộc sống an nhàn, vậy mà cái gen “vua chăm chỉ” thấm sâu trong
xương tủy lại bắt đầu trỗi dậy, quả thật là chán ngán.
Cô nhấc ca nước của mình lên, ngửa cổ uống một ngụm thật lớn.
Rồi đặt xuống bàn với một tiếng “cạch” đầy tức tối.
Cô nhặt chìa khóa lên.
Khóa cửa, bước những bước dài vội vã về phía nhà.
Lên đến tầng ba, cô gõ cửa nhà Trần Xuân Lan đối diện.
Trần Xuân Lan đang ở nhà gói bánh chưng, thấy Dung My đến có chút ngạc
nhiên, vội tươi cười đón cô vào.
Dung My tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Trên bàn của Trần Xuân Lan, bánh chưng
vẫn chưa gói xong.
Thế là vừa tiếp tục gói bánh, Trần Xuân Lan vừa nhiệt tình mời Dung My.
“Muội à, trưa nay ở lại nhà chị ăn cơm nhé, đừng đến nhà ăn nữa”
Mấy hôm nay Chu Nam Tự bận, nên nhà không nấu nướng, trưa nào Dung My
cũng ăn ở nhà ăn.
Dung My vừa định nói là mình còn có việc.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Như thể đoán trước Dung My sẽ từ chối, Trần Xuân Lan lại nói.
“Chỉ là bữa bánh chưng thôi, có phải thứ gì hiếm có đâu. Nếu em không đồng ý,
lần sau chị cũng ngại không dám bước chân vào nhà em nữa. Hai đứa nhỏ Chu
Xuyên và Chu Cường nhà chị bình thường cũng được em cho ăn không biết bao
nhiêu thứ rồi”
Thấy vậy, Dung My cũng không khách sáo nữa, “Được thôi, vậy em không khách
khí với chị nữa, em chỉ mang mỗi cái miệng đến ăn nhờ một bữa thôi nhé”
Cô đúng là chỉ có thể mang mỗi cái miệng đến, bởi từ cán bột đến gói nhân,
chẳng có cái nào cô biết làm. Vì vậy, cô đành ngồi yên, không gây thêm phiền
phức cho người ta có khi còn tốt hơn.
Cô đi thẳng vào vấn đề, “Chị ơi, năm ngoái Tết Trung thu và Quốc khánh, mọi
người trong viện mình đón như thế nào vậy?”
Trần Xuân Lan chỉ nghĩ là đang nói chuyện phiếm, cũng không để bụng.
Vừa thao tác thuần thục cán miếng bột trên tay, chị vừa nhớ lại.
“Tết Trung thu thì đương nhiên là ăn bánh trung thu rồi. Chị nói với em này, Trung
thu năm nào cũng náo nhiệt lắm, tất cả các gia thuộc lớn bé trong khu tập thể đều
có thể đến doanh trại phía trước xem văn nghệ biểu diễn đấy. Đơn vị còn phái
mấy chiếc xe Đông Phong quân dụng bạt che đến đón bọn chị mình. Đoàn Văn
công cũng đến biểu diễn, vừa hát vừa múa, hay lắm, đẹp lắm.
Còn Tết Quốc khánh năm ngoái thì đúng dịp diễu binh lớn. Chị không hiểu lắm,
nhưng nghe lão Chu nói đó là lần đầu tiên sau mấy chục năm kể từ sau phong
trào. Lúc đó, bất kể là trong doanh trại của họ hay trong khu tập thể của bọn chị
mình, mọi người đều túc trực trước tivi xem. Chị xúc động đến mức. từng hàng,
từng hàng xách súng trường bước qua quảng trường, tiếng bước chân ‘sào sào
sào’, nghe thật đều đặn.
À phải rồi, chồng em năm ngoái còn được chọn đi tham gia diễu binh nữa đấy. Em
về hỏi anh ấy đi, chị này chẳng có học thức gì, có nói cũng không diễn tả được
hết cái không khí lúc đó đâu”
Có thể thấy chỉ nhớ lại khung cảnh đó thôi, Trần Xuân Lan đã rất phấn khích,
thậm chí còn bỏ cả cây cán bột trên tay xuống, dùng tay múa may miêu tả.
Ngay cả Dung My cũng không khỏi cảm nhận được sự tráng lệ lúc đó, dù cô chưa
từng được tận mắt chứng kiến lễ duyệt binh năm 1984.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-031-lanh-dao-sap-xep-cong-viechtml]
Nhưng ở kiếp sau, trước khi xuyên không, cô may mắn được một lần đến hiện
trường cảm nhận lễ duyệt binh, khiến một người lạnh lùng như cô cũng bị chấn
động đến rơi nước mắt.
Lễ duyệt binh năm 84, một cảnh tượng được người đời sau nhắc tới vô số lần
như một huyền thoại, nghĩ lại càng thấy nó đập mạnh vào tim óc mọi người.
Nghe xong lời của Trần Xuân Lan, trong lòng Dung My đã phần nào có số.
Năm nay tuy không có duyệt binh Quốc khánh, nhưng lại trùng hợp Trung thu và
Quốc khánh dính liền nhau, chắc chắn cũng sẽ rất náo nhiệt.
Văn nghệ biểu diễn thì chắc chắn là có, cái khó là cô tìm đâu ra một nhóm biểu
diễn chắp vá như vậy bây giờ.
Hơn nữa, khoảng cách đến Trung thu chỉ còn hai mươi ngày, thời gian vội vã như
vậy, vừa phải tìm người vừa phải tập luyện tiết mục.
Mặc dù Quách Quý Minh nói rằng trọng tâm không phải ở chất lượng, mà là sự
tham gia, chỉ cần có tiết mục là được.
Nhưng với Dung My, thì chẳng bao giờ có cái gọi là ‘thứ quan trọng là tham gia’.
Đã không nhận việc này, thì thôi, một khi đã nhận việc, thì nhất định phải hoàn
thành thật tốt.
Hiện tại những người thân thiết với cô đều là các chị như Trần Xuân Lan, tuổi tác
không quá trẻ cũng không quá già, đang ở nhà không có việc làm.
Nói cách khác, tài nghệ ư? Làm gì có tài nghệ nào.
Thấy cái vỉ đựng bánh đã xếp đầy một cái, Dung My nhanh tay nhanh mắt lấy
thêm một cái khác đưa cho Trần Xuân Lan.
Rồi hỏi chị, “Chị ơi, vậy chị có biết trong viện mình, có chị nào có tài nghệ
không?”
Không nói đùa, hỏi Trần Xuân Lan là đúng người rồi.
“Giỏi tài nghệ à, đương nhiên là vợ Phó doanh trưởng Doanh 1 rồi, người ta làm
trong Đoàn Văn công mà. Sao thế? Sao em lại chợt hỏi chuyện này vậy?”
Dung My thở dài, cũng không định giấu giếm, “Hè, chính là tổ chức sắp xếp cho
các chị em quân nhân chúng mình năm nay cũng dựng vài tiết mục cho đêm văn
nghệ Trung thu – Quốc khánh. Em đang đau đầu đây”
“Cái gì?! Bọn chị em quân nhân chúng mình cũng phải lên biểu diễn á?!” Trần
Xuân Lan trợn mắt há hốc nhìn Dung My, vẻ mặt hốt hoảng rõ ràng.
Dung My không ngờ chị lại phản ứng lớn thế, giật mình suýt làm đổ cả cái vỉ
bánh, lập tức bật cười, “Sao, chị phấn khích thế, chị cũng muốn lên biểu diễn à?
Vừa hay, em đang khó khăn tìm người cho phù hợp đây, chị muốn diễn gì, ngày
mai em ghi tên chị vào danh sách ngay”
Trần Xuân Lan nghe ra Dung My đang trêu chọc mình, cũng chậm hiểu ra là buổi
biểu diễn này không phải tất cả các chị em quân nhân đều phải lên sân khấu,
trong lòng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chị bực bội nói, “Muội à, em nói bậy bạ gì thế, đừng trêu chị nữa. Chị đây vừa
không biết hát, hai không biết múa, lên đó làm gì, lên đó biểu diễn đứng làm cột
à”
“Chuyện như vậy này, nên tìm vợ Phó doanh trưởng Doanh 1, bởi người ta là dân
chuyên nghiệp mà.
Nhưng muội à, nói thật lòng chị, người nhà Phó doanh trưởng Doanh 1 đó, chị
không giao thiệp nhiều, nhưng sống chung một khu tập thể, thỉnh thoảng cũng
gặp vài lần. Chị thấy tính khí cô ta cao ngạo lắm, không thèm để ý đến ai mấy. Chị
chào mấy lần chẳng thấy cô ta đáp lại, sau này chị cũng chẳng lại gần, đem mặt
nóng đi úp vào mông lạnh làm gì. Gặp cô ta là chị tránh xa một chút, tránh được
thì không gặp.
Dù sao người thành phố cũng khác bọn nhà quê bọn chị. Huống chi cô ta còn là
người của Đoàn Văn công, công việc thể diện lắm.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cùng là người thành phố, vợ Chính uý Doanh 1
là cô Vu thì không như vậy, đối đãi với người khác rất hòa nhã, gặp mặt chào hỏi,
cô ấy cũng cười đáp lại.
Có lẽ cũng vì là giáo viên mẫu giáo, ngày thường tiếp xúc với trẻ con quen rồi,
nên trông có vẻ hiền lành. Chị cũng không biết nói sao, mấy người này bình
thường chị cũng ít tiếp xúc, chẳng giúp được gì cho em”