Dung My bước những bước gấp gáp trên đôi giày cao gót, hướng thẳng đến nhà
Trần Phân.
Đi đến đầu cầu thang tầng hai, đã có thể nhìn thấy cửa chính nhà Trần Phân đang
mở toang.
Bước thẳng đến trước cửa, trong nhà đã không còn mùi hôi hám khó chịu, xộc
thẳng vào mũi như lúc cô đến vào buổi sáng.
Dù đồ đạc trong phòng khách nhìn vẫn có vẻ bừa bộn, nhưng có thể thấy rõ chủ
nhà ít nhất đã dọn dẹp qua, sàn nhà bằng đá mài cũng đã được lau chùi.
Cốc cốc cốc —
Dung My gõ cửa.
“Con mẹ nó, đứa nào thế, không biết là lão tử đang…”
Trần Phân tay cầm chiếc lược, vừa đi ra từ phòng ngủ vừa càu nhàu chửi bới,
nhưng khi thấy Dung My đứng trước cửa, những lời sau đó liền im bặt.
Cô ta nhoẻn miệng cười tiến lên, “Muội muội, tôi dọn vệ sinh rồi, đầu cũng tắm
rửa rồi, cô xem này, tóc vẫn chưa khô hẳn đâu”
Vừa nói, cô ta vừa giơ tay lên vén vén mái tóc còn hơi ẩm của mình.
Dung My đảo mắt nhìn Trần Phân từ đầu đến chân.
Ngay lập tức hiểu ra, Trần Phân chỉ đơn giản là lười biếng, chứ không phải không
biết làm.
Này nhé, có sự đốc thúc bằng biện pháp cưỡng chế của cô, chỉ trong một ngày,
không phải cô ta cũng đã tự dọn dẹp bản thân sạch sẽ rồi sao.
Đối với loại dị loại không bình thường như Trần Phân, đúng là phải dùng những
biện pháp không bình thường với cô ta.
Dung My không đáp lời, mà bước chân vào nhà, lại đi một vòng, nhìn ngắm khắp
nơi.
Hai tay khoanh sau lưng, tỏ ra tư thế của một cán bộ lão thành.
Quay sang khen ngợi Trần Phân.
“Được, hôm nay đồng chí làm không tệ. Về sau mỗi ngày đều phải duy trì như
hôm nay, thậm chí có thể sạch sẽ hơn, ngăn nắp hơn cả hôm nay. Tôi sẽ tới kiểm
tra mỗi ngày”
Thành thật mà nói, buổi sáng khi tới thấy vậy, cô chỉ gây sức ép và đe dọa Trần
Phân ở mức độ phù hợp.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ngay cả cô cũng không ngờ, Trần Phân lại nghe lời hoàn toàn, và giờ nhìn lại,
hiệu quả lại đặc biệt rõ rệt.
Vậy thì, cô không ngại mỗi ngày tới một lần, để nhắc nhở sự lười biếng của Trần
Phân.
“Cái gì?”
Sau cả một ngày mệt nhoài, đến miếng nước cũng không kịp uống, vừa dọn nhà
vừa dọn dẹp bản thân, Trần Phân tưởng mình nghe nhầm.
Sao lại còn phải kiểm tra mỗi ngày? Vậy chẳng phải là mỗi ngày cô ta đều phải
mệt như thế này sao?
Trời đất ơi!
Mấy tháng ở trong khu tập thể này, đây là lần đầu tiên Trần Phân nảy sinh ý nghĩ
muốn thu xếp đồ đạc trở về nông thôn quê hương.
Dung My nhướng mày, “Sao, đồng chí có ý kiến gì sao?”
“Không, không có ý kiến gì” Trần Phân lắc đầu như bổ nước.
Dù trong lòng ý kiến rất nhiều, nhưng trên bề mặt tuyệt đối không dám có bất kỳ ý
kiến nào.
Cô ta chỉ là ngang ngược, chứ không ngốc. Giờ ở trong khu này, người trước mặt
chính là lớn nhất, cho dù Dung My có ra tay đánh cô ta bây giờ, trong khu cũng
sẽ không có một ai ra mặt giúp đỡ cô ta. Lần trước đã khiến cô ta nếm trải sâu
sắc cái mùi vị đó rồi.
Mặt sưng vù như đầu lợn, mãi một tuần sau mới hoàn toàn hết sưng. Giờ phút
này, khi nhìn thấy đôi tay của Dung My, cơ mặt cô ta vẫn không hiểu sao co rúm
lại.
Dung My vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu lạnh băng ra lệnh cho Trần
Phân, “Không có ý kiến gì thì tốt. Một lúc nữa đồng chí chuẩn bị một chút, mang
theo ghế đẩu, đến bãi đập kia họp”
Thông báo xong cho Trần Phân, Dung My mới trở về nhà.
Tốc độ nấu cơm của Chu Nam Tự quả nhiên rất nhanh, khi cô rửa tay xong bước
ra, thức ăn đã dọn lên bàn.
Một món đậu đũa xào chay, một món canh trứng với lá rau, quả thực rất đơn giản.
Tuy nhiên, chỉ có hai người họ, lại thêm thời gian gấp gáp, hai món như vậy đã là
rất khá rồi.
Bữa cơm này của Dung My không còn nhai chậm nuốt kỹ như mọi khi, cô ăn
nhanh hơn một chút, nhưng dù sao cũng không nhanh bằng Chu Nam Tự.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-034-dong-chi-tran-phan-dong-chi-dung-dayhtml]
Khi cô đặt bát đũa xuống, Chu Nam Tự đã dọn dẹp xong xuôi, thậm chí sàn bếp
cũng đã lau xong.
Trong lúc cô vào phòng lấy đồ, anh lại dọn nốt chỗ còn lại trên bàn và rửa sạch.
Sáu giờ chiều.
Dung My tay cầm một cuốn sổ tay, bước ra khỏi nhà.
Dù thời gian ấn định là sáu giờ hai mươi, nhưng với tư cách là người tổ chức
cuộc họp này, lại là cuộc họp đầu tiên, cô chắc chắn phải đi trước để làm gương.
Phía sau còn có Chu Nam Tự xách theo một chiếc ghế đẩu.
Hai người tới nơi thì đã có khá nhiều người đến rồi, ngồi tụm năm tụm ba với
nhau, trò chuyện rôm rả.
Đương nhiên, tay cũng không rảnh rỗi, người thì vá đế giày, người thì đan áo len,
người thì nhặt hạt đậu hỏng.
Thấy Chu Nam Tự lẽo đẽo theo sau, trong đó đã có các chị lớn không nhịn được
trêu đùa, “Phó đoàn trưởng Chu này sợ tụi tôi ăn thịt muội muội Dung hả? Chút
xíu thời gian mà cũng phải đi theo”
Đối mặt với trò đùa của các chị lớn, Chu Nam Tự chỉ giữ một nguyên tắc — không
trả lời.
Đặt ghế xuống xong, anh liền đi về góc xa nhất của bãi phơi, đứng thẳng đơ ở đó,
trông như đang gác trực.
Lần lượt lại có không ít người tới, mọi người đều tìm chỗ ngồi cùng những người
quen biết, thân thiết.
Dung My cũng không có ý kiến gì, dù sao đây cũng không phải là khu vực doanh
trại quân đội, không cần thiết phải lấy yêu cầu của quân nhân để yêu cầu các chị
vợ quân nhân. Mọi người tự nhiên muốn thế nào thoải mái thì làm thế.
Thích ngồi đâu thì ngồi, có thể đến tham gia cuộc họp, đã là rất hợp tác với công
việc của cô rồi.
Chỉ là vào khoảnh khắc Trần Phân ôm chiếc ghế nhỏ xuất hiện giữa đám đông,
ánh mắt của các chị em có mặt tại đó nhìn cô ta giống như đang nhìn một con khỉ
vậy, vô cùng hiếu kỳ.
Khiến họ cảm thấy kỳ quái hơn nữa là hôm nay Trần Phân mặc đồ sạch sẽ, người
cũng không hề có mùi gì, nếu không thì mũi của họ chắc chắn sẽ phát hiện ra sự
xuất hiện của cô ta ngay lập tức.
Đừng thấy Trần Phân bình thường mặt dày, miệng cũng không sạch sẽ.
Nhưng cô ta cũng chưa từng gặp phải tình huống nhiều ánh mắt như vậy cùng lúc
đổ dồn về phía mình. Nếu là ngày thường, cô ta đã dùng những lời bẩn thỉu trong
miệng để mắng đến mức không ai dám nhìn cô ta nữa rồi.
Nhưng lúc này Dung My đang ở đây, trong miệng tự nhiên không dám tùy tiện
phóng túng.
Điều này giống như một con nhím bị nhổ hết gai, mềm oặt, một chút sức chiến
đấu cũng không còn.
Dung My tự nhiên đã thấy Trần Phân đứng đó mãi mà không chịu ngồi xuống.
Cô lớn tiếng mở miệng, “Đồng chí Trần Phân, đồng chí cũng tìm chỗ ngồi đi, đừng
có đứng chôn chân ở đó nữa”
Trần Phân nghe xong lập tức hành động, nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng cũng tìm
được một góc yên tĩnh vắng vẻ, bưng ghế bước đi qua.
Ngồi xuống.
Trong lòng đang mừng thầm vì mình tìm được một vị trí tốt, cuối cùng cũng thoát
khỏi những ánh mắt “nhiệt tình” kia.
Kết quả, ánh mắt liếc ngẫu nhiên lại chạm phải ánh mắt âm lệnh như sói của Chu
Nam Tự.
Trần Phân: ..
Lặng lẽ dịch chiếc ghế về phía trước một chút.
Lại dùng ánh mắt liếc trộm nhìn về phía Chu Nam Tự một cái.
Phát hiện đối phương không nhìn mình.
Lại lớn gan dịch thêm vài cái nữa về phía trước, cứ thế một tấc một tấc dịch chiếc
ghế ra phía cuối cùng của đại bộ phận.
Dung My giơ tay xem đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ hai mươi.
Cô yêu cầu tất cả các chị vợ quân nhân ngừng ồn ào.
Bắt đầu đọc lời mở đầu cuộc họp.
“Trước tiên, tôi rất cảm ơn sự hợp tác của các chị đối với công việc của tôi, đã có
thể rút chút thời gian bận rộn đến tham gia cuộc họp lần này”
Đột nhiên chuyển hướng lời nói, ánh mắt nhìn về phía cuối cùng, “Nhưng trước
khi bắt đầu cuộc họp, tôi muốn trước mặt mọi người, biểu dương đồng chí Trần
Phân chúng ta. Nào, đồng chí Trần Phân, đồng chí đứng dậy đi”