Thời Tĩnh nhíu chặt lông mày, khóe miệng xệ xuống, vẻ mặt bất mãn hiện rõ trên
khuôn mặt.
“Đoàn của tôi còn đang bận lắm, phải chuẩn bị tiết mục biểu diễn chào mừng
Trung thu và Quốc khánh, lấy đâu ra thời gian để lãng phí vào mấy chuyện vớ vẩn
này”
Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy rất thích thú với
những lời của Đàm An Bình.
Trong khu tập thể này, chỉ có mình cô ta là thành viên Văn công đoàn, chẳng phải
là cô ta giỏi nhất mấy việc này hay sao.
Hừ, muốn cô ta đại diện cho các quân phụ lên sân khấu biểu diễn cũng không
phải không được, nhưng điều kiện tiên quyết là cô ta muốn nhìn thấy Dung My hạ
mình van xin.
Nhân tiện cũng có thể dập bớt khí thế ngang ngược của một người nào đó, tránh
việc ảo tưởng rằng có khuôn mặt xinh đẹp thì mọi người đều phải xoay quanh cô
ta.
Dung My làm ra vẻ mặt vô cùng tiếc nuối, “Vậy thì thật đáng tiếc quá, vốn định
dành cho chị cơ hội biểu diễn solo trên sân khấu, nhưng chị đã bận như vậy rồi,
thì nhiệm vụ này xem ra chỉ có thể do tôi đảm nhận thay”
Thời Tĩnh suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.
Cái thứ gì thế?
“Cô?” Cô ta đảo mắt nhìn Dung My từ đầu đến chân, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh
thường.
“Đúng vậy, là tôi” Dung My hơi khom người, đưa mặt lại gần Thời Tĩnh, cười tỏ ra
vô hại.
Thời Tĩnh nhìn không nổi bộ dạng đắc ý của Dung My, bật cười chê bai, “Cô biết
làm cái gì, hát hay hay nhảy? Sợ rằng vừa cất tiếng đã khiến người ta cười vỡ cả
răng mất”
Dung My vẫn mỉm cười, giọng điệu chân thành, “Ôi, xem ra chị rất tự tin vào đôi
mắt chó của mình nhỉ, đánh giá thấp thực lực của tôi như vậy, vậy thì chị sẽ bị
tát vào mặt đấy, tôi rất giỏi, không lừa chị đâu”
“Cô đang ám chỉ ai là chó đây?!” Thời Tĩnh tròn mắt, nhìn Dung My không thể tin
nổi.
“Con chó nào thì tự nó sẽ nhận vào thôi” Dung My nói xong bèn vươn hai tay ra,
thở dài một cách bất lực.
Thời Tĩnh đã bị thái độ và giọng điệu của Dung My tức đến nỗi đỉnh đầu sắp bốc
khói, hoàn toàn mất hết lý trí, không kiêng nể gì mà quát tháo ầm ĩ với cô.
“Dung My, cô bị thần kinh à? Chưa từng thấy ai mặt dày như cô, cô cũng không tự
nhìn lại bản thân mình là thứ gì, một tay chân lấm bùn thô lỗ từ nông thôn kéo
đến, một chút phẩm chất cũng không có, nói năng sắc nhọn, mà cũng dám huênh
hoang trước mặt tôi. Cô đã từng xem văn nghệ hội diễn chưa, mà còn muốn tự
mình lên biểu diễn, đúng là quá coi mình ra gì”
“Đầu óc đúng là có chút vấn đề thật, cũng đều tại tôi thông minh quá, nhìn thấy
những kẻ ngu ngốc trí tuệ thấp kém là lại phát bệnh ghét kẻ ngu, ôi, lúc này nhìn
chị là tôi lại đau đầu, xem ra cái bệnh cũ này lại tái phát rồi” Dung My lấy tay
chống trán, nhìn Thời Tĩnh lắc đầu chép miệng.
Mặt Thời Tĩnh đen lại như đáy nồi, ngực phập phồng lên xuống, rõ ràng là tức
giận đến nghẹn họng.
Sao lại có thể có người đáng ghét như vậy, đáng ghét hơn nữa là mọi người còn
chọn con người đáng ghét này làm cái gì đó quản lý hậu cần quân phụ.
“Hai người đều bớt nói vài câu đi, bình tĩnh lại nào”
Đàm An Bình đứng một bên cuối cùng cũng hoàn hồn từ trạng thái ngây ngô.
Một là vợ mình, một là vợ của lãnh đạo cấp trên, anh ta đều không dám đắc tội
với ai. Chỉ có thể nói đỡ muốn làm người hòa giải trong đó.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Dung My vẫn giữ vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
Bất đắc dĩ nhún vai, “Có thể thấy là chị ghét tôi, việc này tôi cũng không có cách
nào, dù gì tôi cũng sẽ không sửa đổi. Nhưng mà Phó doanh trưởng Đàm đã lên
tiếng rồi, vậy thì hôm nay tạm thời dừng ở đây, nếu chị vẫn còn chỗ không phục,
hoan nghênh ngày khác tới khiêu chiến, tôi tùy lúc có thể nghênh chiến. Còn nữa,
về vấn đề phẩm chất của tôi, chị hoàn toàn không cần lo lắng, gặp mạnh thì tôi sẽ
mạnh hơn”
Giơ tay, vẫy vẫy với người kia, âm cuối kéo dài đầy vẻ cười, rất lịch sự, “Vậy thì,
Phó doanh trưởng Đàm, chị Thời, tạm biệt nhé”
Đàm An Bình không hiểu sao lại bị nụ cười rạng rỡ của Dung My cảm hóa, cũng
giơ tay lên vẫy vẫy với cô, “Tạm biệt”
Đợi Dung My xuống được hai tầng lầu, vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc lóc của
Thời Tĩnh.
“Đàm An Bình, anh là đồ vô tâm, có phải cũng bị con hồ ly tinh kia quyến rũ rồi
không, anh còn nói tạm biệt với nó, tôi bảo anh tạm biệt, nó đã bắt nạt tôi như
vậy, anh lại mặc kệ nó bắt nạt tôi, hu hu — Tôi sẽ về nhà mẹ đẻ”
“Em à, đừng hấp tấp, giờ đã muộn thế này rồi, làm gì có xe về thành phố, với lại,
sáng mai còn phải đi làm nữa”
Rầm một tiếng, cửa hình như đóng lại, những lời sau đó Dung My đương nhiên là
không nghe rõ nữa.
Tuy nhiên, cũng không khó để tưởng tượng đêm nay nhà Phó doanh trưởng Đàm
sẽ không yên ổn.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-033-co-khong-phuc-tuy-luc-ung-chienhtml]
Đêm đó, Dung My ngủ vô cùng ngon lành.
Sáng hôm sau đi làm, Dung My không đến văn phòng, mà đi khắp khu tập thể đại
viện, đến từng nhà thông báo cho các quân phụ buổi tối tập trung ở sân bãi lớn để
họp, tự mang theo ghế.
Khi gõ cửa nhà Trần Phân, cả hai đều giật mình.
Trần Phân thì sợ Dung My đánh cô ta, giơ tay giơ ba ngón tay, hướng về phía
Dung My nói, “Cô em, thời gian vừa rồi tôi tuyệt đối không có chửi người, tôi thề
với trời, nếu tôi nói bậy chửi người, tôi sẽ chết không toàn thây, trời đánh
sét giật”
Dung My lấy tay bịt mũi, mùi trong phòng xông ra khiến cô chảy cả nước mắt.
Nhưng trước mặt Trần Phân, vẫn phải giữ thái độ của một quan chức.
“Được rồi, tôi biết rồi, bây giờ chị hãy dọn dẹp vệ sinh căn phòng này cho sạch
sẽ, còn cả mái tóc và người của chị cũng phải rửa sạch sẽ cho tôi. Không chỉ Tiền
doanh cần chỉnh đốn nội vụ, khu tập thể chúng ta cũng phải lấy đó làm tiêu chuẩn,
mỗi ngày đều phải chỉnh đốn nội vụ gia đình và cá nhân. Chiều tôi sẽ tới kiểm tra,
nếu không dọn sạch, chị biết hậu quả rồi đấy”
Nói xong, hai tay hơi hoạt động một chút.
Trần Phân đương nhiên là hiểu, gật đầu lia lịa, “Vâng, vâng, cô em, tôi đi làm
ngay đây”
“Nhưng tôi còn một thắc mắc, nội vụ là ý gì vậy?”
Dung My nhíu mày, “Nội vụ là làm cho bản thân và nhà cửa sạch sẽ, không được
có mùi lạ”
Trần Phân bừng tỉnh, “Cô nói vậy thì tôi hiểu rồi”
Sau khi đi thông báo xong cho tất cả các quân phụ, Dung My trở về văn phòng,
bắt tay vào viết phương án kế hoạch.
Năm giờ chiều, Dung My thu dọn đồ đạc vội vã về nhà.
Chu Nam Tự cũng vừa tan làm, hai người gặp nhau ở chân cầu thang.
Dung My vừa lấy chìa khóa mở cửa, vừa nói, “Tối nay chúng ta ăn căng tin đi,
đừng nấu nữa”
Chu Nam Tự nhướng mày.
“Sao vậy? Sau hôm nay anh sẽ không bận như vậy nữa, mấy ngày sau đều có thể
nấu ăn ở nhà”
Anh tưởng rằng hai hôm trưa nay không nấu cơm ở nhà nên khiến cô không vui,
vội vàng giải thích.
Dung My thậm chí còn chưa kịp thay dép lê, xỏ đôi giày cao gót đã vội vã đi vào
nhà vệ sinh.
Giải quyết nhanh gọn.
Một lúc sau đã rửa tay xong đi ra.
“Lát nữa em phải vội đến sân bãi lớn để họp”
Chu Nam Tự hỏi, “Cuộc họp gì? Sao anh không nghe em nhắc tới?”
Thật sự không hiểu nổi, một mình cô một bộ phận, trên không có lãnh đạo, dưới
không có cấp dưới, thì họp cái gì?
“Tối qua em quyết định tạm thời”
Rồi cô lại giải thích ngắn gọn sự việc cho Chu Nam Tự.
“Vậy thì nhanh thôi, anh làm mấy món đơn giản là được” Anh giơ tay xem đồng
hồ, “Khoảng năm rưỡi là có thể ăn tối”
Dung My gật đầu, “Vậy cũng được, vậy anh nấu trước đi, em ra ngoài một chút,
trước giờ ăn cơm sẽ về”
Nói xong liền xỏ giày cao gót lách cách rời khỏi nhà, ngay cả câu hỏi “Em đi đâu
thế?” của Chu Nam Tự cũng không nghe thấy.