Quân Hôn Thập Niên 80: Trở Thành Vợ Đẹp Nóng Bỏng Nổi Bật Ở Đại Viện

Chương 043: Hai người các cậu?



Hà Mỹ Quyên từ kinh ngạc chuyển sang tức giận xấu hổ chỉ mất chưa đầy ba

mươi giây.

Đáng tiếc vẫn là quá chậm.

Dung My căn bản không cho cô ta cơ hội cãi lại.

Ánh mắt châm biếm nhìn cô ta.

“Quả nhiên không hổ là đứa từ bụng cô chui ra, Thời Tĩnh đúng là không phí hoài

gen ngu ngốc của cô, bất kỳ ai có đầu óc bình thường một chút, từng thấy đàn

ông của tôi, cũng sẽ không cho rằng tôi sẽ bỏ chồng mình không ngủ, đi quyến rũ

con rể của cô. Về nói lại với Thời Tĩnh, đồng thời cũng là cảnh cáo cô, hãy an

phận như trước đây, đừng nghĩ đến chuyện tới đây phí lưỡi, sẽ chẳng được tích

sự gì đâu. Có cái công phu đó, chi bằng về nhà luyện giọng nhiều hơn. Văn nghệ

binh cũng là binh, đừng ở ngoài làm hỏng hình tượng quân nhân. Bằng không, tôi

không ngại lên Đoàn Văn công tìm lãnh đạo của cô ta! Đây là cơ hội cuối cùng tôi

cho cô ta”

Nói xong, Dung My không muốn tranh cãi phí lời thêm nữa, bước chân rời khỏi

nhà ăn.

Đấu khẩu với người khác sao có thể quan trọng bằng việc ăn cơm?

Hơn nữa, đối phương còn không đáng gọi là đối thủ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến cuối tuần.

Đã hẹn trước với Khương Hương Đồng sẽ đến nhà cô ấy, Dung My tự nhiên dậy

từ sớm.

Thay quần áo, trang điểm, mang theo quà biếu đã chuẩn bị sẵn.

Khóa cửa, làm theo lời dặn của Khương Hương Đồng, đợi cô ấy ở cổng chính

doanh trại lúc chín giờ.

Dung My đến địa điểm hẹn lúc tám giờ năm mươi.

Đứng năm phút.

Một chiếc xe hơi màu đen lao về phía cô.

Kính cửa sổ bên ghế phụ cũng hạ xuống, Khương Hương Đồng tì vào cửa xe vẫy

tay kích động về phía cô, “Dung My, Dung My”

Vừa đợi xe dừng hẳn, Khương Hương Đồng đã sốt sắng bước xuống xe, chạy về

phía cô.

Hôm nay Khương Hương Đồng không mặc quân phục kiểu 65 trong Đoàn Văn

công, mà thay vào đó là một chiếc váy trắng, một đôi giày da đen mũi tròn, hai

bím tóc đuôi sam lớn đung đưa theo nhịp chạy.

Nhìn thôi đã thấy ngây thơ tươi đẹp, trẻ trung linh hoạt.

Khương Hương Đồng và Dung My cùng tuổi, nhưng Khương Hương Đồng trông

thuộc tuýp thanh mai trúc mã đáng yêu, còn Dung My so với cô ấy thì có vẻ chín

chắn, ổn trọng và lão luyện hơn nhiều.

Dung My quy kết điều này cho việc Khương Hương Đồng sở hữu một lúm đồng

tiền rất ngọt ngào khi cười.

Dù thế nào cũng không chịu thừa nhận cô là linh hồn của một bà cô ba mươi sáu

tuổi.

Khương Hương Đồng chủ động khoác tay Dung My, vừa đi vừa nói, “Đi thôi,

người lái xe kia là anh họ tôi, hôm qua mới từ Thâm Thị về, nghe mẹ tôi nói hiện

đang làm Tổng giám đốc ở một công ty doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài gì

đó, một lúc nữa cậu đừng khách sáo”

Khi hai người bước tới, người đàn ông trong buồng lái đã xuống xe.

Phong độ nhã nhặn mở cửa sau xe hơi cho hai người.

Người đàn ông mặc com-lê chỉnh tề, tuổi khoảng ba mươi, có thể ngồi vào vị trí

lão tổng trong công ty nước ngoài, dù ở thời đại này hay đời sau, đều có thể coi là

nhân tài ưu tú thành danh sớm.

“Cảm ơn” Khi bước vào xe, Dung My lễ phép cảm ơn người đó.

Người đàn ông nho nhã mỉm cười, “Không có gì”

Nói xong, anh đi vòng qua thân xe, trở lại buồng lái, khởi động xe.

Vừa vào trong xe, Khương Hương Đồng ở ghế sau đã bám lấy Dung My líu lo nói

chuyện.

“Một lúc nữa đến khu thành phố chúng mình đi xem khu bách hóa đi, tôi muốn

mua hai bộ quần áo, cậu giúp tôi chọn nhé, gu cậu tốt lắm”

“Được” Dung My gật đầu.

Một lúc sau Khương Hương Đồng lại phát hiện son của Dung My màu đẹp, màu

lông mày cũng đẹp, tóm lại nhìn đâu cũng thấy đẹp, cứ như có hỏi không hết câu

hỏi, hỏi Dung My cái này mua ở đâu, cái kia mua ở đâu.

Khi biết được Dung My mua từ nước Nga, cô càng hứng thú hơn.

noi-bat-o-dai-vien/chuong-043-hai-nguoi-cac-cauhtml]

“Cậu còn từng đến nước Nga á, tôi đã nói rồi mà, cậu trông rất giống người vùng

Bắc, tuy tôi chưa đến đó bao giờ nhưng tôi xem khá nhiều phim của họ, nữ chính

trong phim rất gần với khí chất của cậu, chỉ là không đẹp bằng cậu thôi. Nhân tiện

tôi còn biết chơi khá nhiều nhạc phổ Xô Viết, cậu có biết kéo không? Một lúc nữa

về nhà tôi lấy violin ra chúng mình hợp tác một bài nhé?”

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Dung My khẽ cười một tiếng, “Không vấn đề, cậu nói tính”

Xong không quên nhấn mạnh với người đó, “Tuy tôi trông giống người vùng Bắc,

nhưng tôi là người H chính hiệu đấy”

Khương Hương Đồng phản đối dậm chân, “Ái, tôi đâu có ngu, đương nhiên biết

cậu không phải người nước ngoài rồi, không thì cậu đã không xuất hiện trong khu

tập thể rồi, trước tiên mục sát hạch chính trị cậu đã bị loại rồi, cậu đừng quên tôi

cũng là quân nhân nha!”

Lại tò mò hỏi, “Thế cậu có biết tiếng Nga không, cái đó. u. u, ái, không được,

không được, tôi nói không tốt” Khương Hương Đồng vừa cố gắng uốn lưỡi để

học theo, lưỡi chưa uốn được đã tự làm mình bật cười trước.

Dung My thành thật gật đầu, “Biết chứ, mẹ tôi biết hai thứ tiếng, tiếng Đông Bắc

và tiếng Nga, nên từ nhỏ tôi cũng biết hai thứ tiếng, nhưng tiếng Đông Bắc của tôi

không nặng mùi bắp cải như mẹ tôi đâu”

Nhắc đến điều này, trong đầu Dung My không khỏi hiện lên những ngày tháng

nguyên chủ nhân thuở nhỏ sống cùng cha mẹ, không tự chủ thần kinh thư giãn

xuống.

Cái cảm giác nhàn hạ không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của cô ấy, hoàn

toàn khác với tuổi thơ bị đè nén của cô.

Nghĩ đến giọng Đông Bắc nặng mùi bắp cải của mẹ nguyên chủ nhân, kết hợp với

ngoại hình dị vực còn nổi bật hơn cả cô.

Đường cong khóe miệng không tự chủ càng ngày càng nâng cao.

Nói xong thuận tiện còn khoe một câu với Khương Hương Đồng.

Khương Hương Đồng tuy hoàn toàn không hiểu gì, nhưng không hề ảnh hưởng

đến sự ngưỡng mộ của cô dành cho Dung My.

Hai mắt lấp lánh sao trời, “Oa, Dung My, cậu cũng giỏi quá đi!”

Giơ tay Dung My lên, “Tôi chính thức tuyên bố, cậu ưu tú hơn Thôi Manh Manh!”

Nếu phía trên không có nóc xe, có lẽ còn có thể giơ tay cao hơn nữa.

Nhìn hành động trẻ con của Khương Hương Đồng, Dung My lắc đầu bật cười.

Quả nhiên là tiểu cô nương a, loại bà cô già như cô đã sớm mất đi sức sống này

rồi.

Khương Hương Đồng buông tay Dung My xuống, lại đặt hai tay lên tựa ghế sau,

hỏi người đàn ông đang lái xe phía trước, “Ca Bác Văn, anh biết nói tiếng Anh mà

nhỉ”

“Ừ, biết, có việc gì sao?” Người đàn ông trầm giọng nhẹ nhàng đáp một tiếng, liếc

nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu, rồi lại thu hồi ánh mắt.

Khương Hương Đồng lập tức ủ rũ, “Hai người các cậu có cần phải ưu tú như vậy

không, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của tôi sao”

“Cậu không phải biết kéo đàn accordion sao?”

“Cậu không phải biết kéo đàn accordion sao?”

Hai giọng nói cùng lúc vang lên.

Từng chữ không sai.

Người không biết chuyện còn tưởng hai người này nhất định quen biết nhiều năm,

mới có sự ăn ý như vậy để hỏi ra cùng một câu.

Ngay cả Khương Hương Đồng cũng không khỏi nghi ngờ nhìn qua nhìn lại hai

người.

“Trùng hợp thôi”

“Trùng hợp thôi”

Lại là một lời giải thích vang lên cùng lúc.

Khương Hương Đồng: ????

Dung My: ..

Trên mặt Khương Bác Văn thoáng hiện một nụ cười khó nắm bắt, vụt qua rất

nhanh.

Nhanh chóng thu lại, ôn hòa lên tiếng, “Hai cô nói chuyện đi, tôi không nói nữa”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.