Cạch một tiếng, bát rơi xuống mặt bàn.
Theo sau đó, Dung Thanh đẩy mạnh chiếc ghế ra, chân ghê kêu lên ken két trên
nền gạch men, rồi ầm một tiếng đổ xuống đất. Nhưng lúc này ông chẳng thiết tha
để ý, mắt trợn tròn nhìn đứa con gái ngồi đối diện, không dám tin nổi vào tai mình,
nuốt nước bọt ực một cái, “Cái gì? Con vừa nói cái gì cơ?”
Không đợi Dung My trả lời, ông lại làm ra vẻ nghiêm nghị, giương khuôn mặt lên,
“Chuyện này sao lại không phải là chuyện lớn? Vậy phải chuyện gì mới gọi là
chuyện lớn, con nói cho bố nghe xem!”
Bốp một tiếng, Natalia vừa tát một cái vào tay chồng, vừa kèm theo một ánh mắt
‘thần chết’, “Anh nói nhỏ thôi! Đừng làm con sợ!”
Bị đánh đột ngột, Dung Thanh sững người lại.
Sau đó, giọng ông quả nhiên nhỏ đi tám bậc, ánh mắt dịu dàng hướng xuống nhìn
bụng Dung My, cười hề hề, “Cháu ngoan ngoan của ông ngoại à, ông xin lỗi, lúc
nãy ông ngoại có làm cháu sợ không? Là lỗi của ông ngoại, ông ngoại xin lỗi
cháu. Nhưng chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của ông ngoại đâu, thật ra
là vì ông ngoại biết mình sắp được làm ông ngoại rồi, không kìm được sự phấn
khích thôi”
Dung My: .. Cảnh tượng này khiến cô sửng sốt, tặc lưỡi mà không biết nên nói
gì.
Cô từng nghe nói ‘yêu cháu hơn con’, nhưng thật không ngờ bây giờ còn chưa lọt
lòng mà đã yêu chiều đến thế.
Bố cô. phấn khích đến mức hóa điên rồi chăng? Đứa bé trong bụng giờ mới chỉ
bằng một vầng trăng non, còn chưa định hình, xin lỗi thế nó có hiểu không?
Nhưng may mắn thay, chỉ có mỗi bố cô là hơi quá đáng một chút, còn mẹ cô.
Natalia cũng theo sau mà nhoẻn miệng cười tươi, nhìn vào bụng cô, giọng nói dịu
dàng đến cực điểm.
“Đúng rồi, cháu ngoại bé bỏng của bà ngoại à, bà ngoại biết mình sắp được làm
bà ngoại rồi, cũng phấn khích lắm. Nhưng cháu ngoại yên tâm, bà ngoại không
giống ông ngoại đâu, thô kệch to xác chẳng biết dịu dàng là gì. Cháu ngoại của
chúng ta chắc chắn thích sự dịu dàng phải không? Bà ngoại dịu dàng, sau này
cháu ngoại chúng ta cũng sẽ thích bà ngoại đúng không?”
Dung My: .. Rốt cuộc là cô đã suy nghĩ quá nhiều, một chiếc chăn chung làm sao
có thể che phủ hai loại người khác nhau được chứ.
..
Mãi sau mới đợi được hai vợ chồng bình tĩnh lại, nguôi ngoai cảm xúc phấn khích,
chủ đề cuối cùng cũng trở lại quỹ đạo ban đầu.
Dung Thanh đưa ra ý kiến về việc lúc nãy Dung My nói với dì La, “Chị La, nếu vậy
thì từ ngày mai chị thu xếp đồ đạc qua chỗ Nhu Nhu ở có được không?”
Con gái đã có thai, việc thuê người giúp việc đúng là không thể chậm trễ. Dinh
dưỡng các kiểu phải được đảm bảo, không thể để đứa bé chịu thiệt thòi. Chị La
đã làm trong nhà họ nhiều năm, cũng hiểu rõ khẩu vị của con gái ông.
Như vậy, chăm sóc sẽ nhanh chóng thuần thục, không cần thời gian thích ứng.
Nếu thuê một người giúp việc mới, lại cần thời gian hòa hợp. Để chị La qua đó
chăm sóc là thích hợp nhất.
Đợi chị La qua đó rồi, hai vợ chồng họ thuê người mới là được.
Ai ngờ, chưa đợi dì La trả lời, Natalia đã lập tức phản đối, “Em thấy à, hay là đợi
Nhu Nhu dọn về đây ở cùng một thể. Về sau bụng sẽ ngày càng to, làm gì cũng
bất tiện, buổi tối em ở nhà cũng có thể chăm sóc con”
Nỗi khổ và sự vất vả khi mang thai, với tư cách là một người mẹ, Natalia rõ hơn ai
hết. Nhớ lại hồi bà mang thai, ốm nghén đến mức nghi ngờ cuộc đời, mãi đến gần
tháng thứ tư mới đỡ được mấy ngày. Nhưng rồi bụng ngày càng to, số lần phải
dậy đi vệ sinh ban đêm cũng bắt đầu nhiều lên.
Những thứ như đau lưng mỏi gối, phù nề chân tay còn được xem là nhẹ. Càng về
những tháng cuối thai kỳ, cùng với sự lớn lên của bụng, cơ thể cũng dần trở
nên nặng nề, lúc ngủ đến lật mình cũng khó khăn, còn có thể xuất hiện triệu
chứng đau xương mu.
Lẽ ra lúc này người nên ở bên cạnh con gái nhất phải là Chu Nam Tự, với tư cách
là chồng. Nhưng đằng nào chàng rể hiện tại lại có địa vị chức vụ đặc thù, không
thể lúc nào cũng ở bên con gái được.
Dì La tuy đối đãi thân thiện, làm việc cẩn thận, tay nghề nấu nướng điêu luyện.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-239-don-ve-o-cung-bo-mehtml]
Nhưng tâm trạng của thai phụ sẽ bị ảnh hưởng bởi nội tiết tố thai kỳ mà trở
nên nhạy cảm. Lúc này chính là lúc cần nhất sự quan tâm của người thân thiết.
Vẫn là sống chung một nhà thì tiện chăm sóc hơn.
Dung Thanh nghe vậy, cũng rất tán thành, “Phải, phải, vẫn là mẹ con suy nghĩ chu
đáo hơn. Ở chung một nhà tiện hơn. Ngày mai Nhu Nhu về đây ở đi. Ở đây trước
hai tháng, đợi cuối năm chúng ta chuyển sang nhà mới. Bên đó nhà rộng hơn.
Nếu cảm thấy ồn ào quá, ngày mai sẽ gọi người đến dọn dẹp nhà bên cạnh. Con
ở bên cạnh, như vậy cũng gần rồi, có chuyện gì chúng ta cũng có thể chiếu cố lẫn
nhau”
Căn nhà mà hai vợ chồng mua sắm cho Dung My ở ngay bên cạnh cũng được
trang hoàng xong xuôi cùng lúc với căn nhà này. Chỉ là Dung My lại mua một căn
hộ hai phòng ngủ gần công ty. Vì gần công ty nên nơi đó luôn là chỗ ở lâu dài.
Căn nhà bên này vẫn luôn bỏ không, thuê người dọn dẹp vệ sinh định kỳ, nội thất
các thứ cũng đầy đủ, chỉ cần ngày mai dọn dẹp sơ qua một chút là có thể dọn đến
ở ngay.
Dung My cảm thấy bản thân thực sự không phải loại người yếu đuối đến vậy. Dù
có thai, cô cũng có thể tự chăm sóc bản thân.
Cuộc sống vẫn cứ thế mà trôi, việc gì phải làm thì vẫn phải làm, không qua là
trong ăn uống chú ý dinh dưỡng hơn một chút thôi, cần gì phải cẩn thận từng li
từng tí như vậy.
Nhưng nhìn ánh mắt đầy mong đợi chờ cô gật đầu của hai vợ chồng kia, cô lại
cảm thấy trong miệng không thốt nên lời một chữ ‘không’.
Cô cười, gật đầu với hai người, “Vâng, vậy ngày mai con sẽ dọn về”
Thấy con gái đồng ý, Dung Thanh mừng không tả xiết, sợ con gái lại thay đổi ý
định, lập tức sắp xếp, “Tốt, tốt, tốt lắm! Vậy ngày mai để mẹ con đi cùng con về
thu dọn quần áo. Đợi bố đi công ty về sẽ giúp con chuyển đồ”
Dung My bật cười, “Không cần đâu, ngày mai bố mẹ cứ làm việc của mình. Con
sẽ tìm hai người đến giúp chuyển đồ thôi”
Thái độ của Dung Thanh không cho từ chối, “Không được, cứ thế mà quyết định”
“Được, bố nói sao nghe vậy” Dung My bất lực lắc đầu.
Bố mẹ. quá căng thẳng rồi, chuyện nhỏ nhặt thế này, cần gì phải tự mình đi chứ.
Cứ như thể cô yếu đuối đến mức không làm được gì vậy. Nhưng cảm giác được
người khác quan tâm như thế này khiến cô thấy thật hạnh phúc.
Tiếp theo đó là khoảng thời gian bị ‘nhồi’ ăn đủ thứ.
Dung Thanh: “Nào, ăn nhiều món này vào, còn cả món này, món này nữa”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Dung My muốn khóc, “Con không ăn nổi nữa đâu, không ăn được nhiều thế này
đâu, đủ rồi, đủ rồi”
Natalia: “Không được, con nhìn con gầy thế kia kìa. Con không ăn nhiều một chút,
để cháu ngoại của mẹ đói thì tính sao?”
Dung My: ..
Natalia: “À, còn tin tốt này con đã bảo với Nam Tự chưa? Và nhà mẹ chồng, con
đã gọi điện về chưa?”
Dung My hơi nhíu mày, “Bên Nam Tự không liên lạc được, anh ấy đi làm nhiệm vụ
rồi, không ở trong doanh trại. Còn bên nhà mẹ chồng, lát nữa con sẽ gọi điện”
Việc gia đình thêm thành viên mới khiến bữa cơm trôi qua trong tiếng cười nói vui
vẻ.
Sau bữa ăn, Dung My cũng không đi ngay, mà theo Natalia vào phòng, hai mẹ con
nói chuyện với nhau một lúc lâu. Natalia còn lấy ra cuốn album ảnh, bên trong có
rất nhiều ảnh lúc Dung My còn nhỏ cùng ảnh chụp chung của ba người. Vừa xem,
bà vừa hồi tưởng lại.