Do chiếc hộp có vấn đề sao?! Không thể nào! Giao dịch đã được hoàn tất rồi!
Lâm Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt. Trong khoảnh khắc đó, chị ta
không thể phân biệt nổi liệu mình thật sự bị lệ quỷ quấn lấy hay chỉ là vì những
lời Lộc Kim Triều vừa nói mà tự mình dọa mình.
“Cô. không lừa tôi chứ?” Chị ta cứng đờ cả người, trên gương mặt lộ ra một
biểu cảm dở khóc dở cười.
Tàu sắp đến nơi, át chủ bài cũng đã dùng một lần, chị ta chính là người lúc này
không muốn xảy ra bất cứ sự cố nào nhất.
Lộc Kim Triều lắc đầu, thậm chí còn trực tiếp lùi lại hai bước: “Tôi không có lý
do gì để lừa chị cả. Hay là chị cảm thấy việc tôi giấu không nói mới là tốt?”
Điều đó là không thể. Dù là đối với Lâm Sơ Nguyệt, hay đối với Lộc Kim Triều,
cả hai đều không muốn mù mờ chờ tàu đến trong khi mang theo bên mình một
con quỷ. Chính vì vậy, Lộc Kim Triều lựa chọn nói thẳng.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy—cô nhìn thấy phía sau Lâm Sơ Nguyệt, con quỷ
dường như đã động đậy.
Quỷ—bị người bên dưới phát hiện, nên không còn che giấu nữa.
Khoảng cách quá gần, đến mức nó không cần tốn thời gian để ra tay. Chỉ trong
tích tắc, một cơn lạnh buốt thấu xương liền ập tới. Lâm Sơ Nguyệt theo bản
năng muốn đưa tay lấy hộp, hy sinh thêm máu thịt để chiếc hộp cứu mạng
mình lần nữa—nhưng. không thể.
Chị ta hoàn toàn không thể cử động được! Chị ta ra sức giãy giụa, nhưng người
càng lúc càng lạnh, cảm giác như có ngàn cân đè trên lưng, ép chị ta đến mức
dính chặt vào không khí, không thể nhúc nhích lấy một phân.
Đây chính là cảm giác—con người bị lệ quỷ tấn công, vô lực đến đáng sợ.
Chị ta dốc hết sức lực toàn thân, chỉ có thể miễn cưỡng đảo tròng mắt nhìn về
phía Lộc Kim Triều.
—Cứu tôi!
Lộc Kim Triều đúng là đã nhìn thấy.
Cô thấy rất rõ—con quỷ đang bám trên lưng Lâm Sơ Nguyệt, vòng tay ghì chặt
lấy chị ta như đang ôm một con gấu bông dễ thương. Nhưng đối với nó, xương
thịt con người yếu ớt như bông, nó chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức—cánh tay Lâm
Sơ Nguyệt liền lõm xuống một mảng, tiếng xương gãy vang lên giòn giã.
Nếu không có gì thay đổi, trong vòng mười giây, Lâm Sơ Nguyệt sẽ giống như
một tờ giấy mỏng manh bị quỷ vò nát thành một khối máu thịt mơ hồ.
Lộc Kim Triều không ngẩng đầu lên, không thấy ánh mắt cầu cứu của Lâm Sơ
Nguyệt, nhưng cô biết rõ—đây không phải lúc đứng yên chờ chết.
Cô có thể chọn bỏ chạy, để mặc tất cả.
Nhưng—Lộc Kim Triều đã đưa ra một lựa chọn khác.
Ngay khoảnh khắc cánh tay Lâm Sơ Nguyệt lõm xuống, cô đã nhận ra—con
quỷ bắt đầu tấn công rồi.
Đồng thời, cô cũng khẳng định một điều—quỷ thật sự không có trí tuệ. Giang
Ánh Chi không nói dối. Nó hoàn toàn có thể tiếp tục ẩn mình, nhưng sau khi bị
Lâm Sơ Nguyệt phát hiện, nó lập tức ra tay. Có vẻ như chúng tuân theo một
quy trình tấn công không thể bị phá vỡ.
Xác nhận điều đó, Lộc Kim Triều lập tức lao nhanh về phía Lâm Sơ Nguyệt, sau
đó rút dao và chiếc hộp, dùng sức rạch một đường vào lòng bàn tay Lâm Sơ
Nguyệt, rồi mở hộp ra, nhét vào tay chị ta—dù chị ta không thể cử động.
Làm xong tất cả, Lộc Kim Triều mới nhận ra cơ thể mình đã lạnh toát, nếu
chậm thêm một chút, cô cũng sẽ không thể cử động được nữa. Rõ ràng—cô
chưa từng bị con quỷ chạm vào, nhưng vẫn bị ảnh hưởng.
Lộc Kim Triều nhanh chóng lùi lại, ra khỏi phạm vi tấn công của con quỷ. Sau
khi cách khoảng hai mét, cái cảm giác lạnh lẽo đến mức như muốn đông cứng
máu thịt rốt cuộc cũng tan biến.
“Phạm vi ảnh hưởng chỉ trong vòng hai mét sao?”
Ngay trong vài giây ngắn ngủi khi cô đang suy nghĩ, cơ thể của Lâm Sơ Nguyệt
đã xảy ra biến hóa dữ dội.
Chiếc hộp bị mở ra giống như một chiếc miệng tham lam, cắn chặt lấy bàn
tay của Lâm Sơ Nguyệt, máu tươi từ vết thương tuôn trào như suối, đổ thẳng
vào cái miệng không đáy ấy. Cơ thể Lâm Sơ Nguyệt lập tức yếu đi, nhưng cảm
giác bị trói buộc trước đó—đã biến mất.
Chỉ là. chỉ đến đó thôi! Con quỷ bám trên người chị ta vẫn chưa rời đi, thậm
chí còn đang tiếp tục ra tay giếc chị ta!
Chiếc hộp và con quỷ giằng co trong khoảng hai giây, đồng tử Lâm Sơ Nguyệt
co rút kịch liệt, chị ta dường như đã cảm nhận được điều gì đó, nhưng cổ họng
chỉ kịp bật ra một tiếng “Đừng—”, giây tiếp theo—
Toàn thân chị ta giống như một quả bóng bị chọc thủng, rụp xuống trong nháy
mắt.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Toàn bộ quá trình chưa đến ba giây, chiếc hộp lấy toàn bộ máu thịt của Lâm
Sơ Nguyệt làm cái giá, giúp chị ta đuổi sạch con quỷ kia.
—Bộp.
Là tiếng chiếc hộp rơi xuống sàn.
Cũng là tiếng thi thể còn lại toàn da bọc xương của chị ta rơi xuống đất. Thi
thể đã hoàn toàn biến dạng, đến mức Lộc Kim Triều—ngay cả trong phim kinh
dị—cũng chưa từng thấy cảnh nào khủng khiếp hơn.
Cô cố nén cơn sợ hãi trong lòng, cúi đầu, nhìn nhanh quanh sàn nhà một vòng.
Không thấy.
Con quỷ được Lâm Sơ Nguyệt gọi ra, đúng là đã rời khỏi. Dù là vì cái chết
của chị ta, hay là vì chiếc hộp quỷ kia, thì hiện tại, trên sân ga này đã bớt đi
một mối đe dọa đến tính mạng cô.
Lần đầu tiên chứng kiến quá trình một người chết thảm, lại còn kinh hoàng
đến vậy—dù Lộc Kim Triều đã liên tục chuẩn bị tâm lý từ khi bước lên tàu—cô
vẫn bị dọa đến mức tay chân lạnh toát, đứng yên một hồi lâu không dám nhúc
nhích.
Cô đứng tại chỗ, cố gắng cảm nhận hơi lạnh đang dần tan đi trên thân thể, sau
đó nhắm mắt thật mạnh, cưỡng ép bản thân lấy lại tinh thần.
“Bình tĩnh. phải bình tĩnh lại!”
Lâm Sơ Nguyệt đã chết, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc. Không thể vì sợ
mà đánh mất lý trí. Tim vẫn đập loạn cào cào, nhưng cơ thể cô đã bắt đầu
hành động.
Lộc Kim Triều bước tới vài bước, cố tránh nhìn vào thi thể của Lâm Sơ
Nguyệt, cúi người—nhặt lên chiếc hộp đã rơi ở bên cạnh.