Khi cầm chiếc hộp lên có cảm giác hơi nặng, sờ vào thì không khác gì một
chiếc hộp gỗ thông thường, nhưng Lộc Kim Triều không thể quên cảnh tượng
lúc nãy — nó đã nuốt sống sờ sờ cả máu thịt của một con người.
Vết máu trên con dao đã biến mất hoàn toàn, có lẽ đã bị chiếc hộp hút sạch
theo dòng máu mà không còn sót lại giọt nào.
Tham lam — đó là ấn tượng rõ ràng nhất mà Lộc Kim Triều có về chiếc hộp
này.
Đồng thời, từ kết cục của Lâm Sơ Nguyệt, cô cũng rút ra được một điều: tuyệt
đối không nên tùy tiện giao dịch với chiếc hộp này.
Bởi vì — cô không thể đoán được cái giá mà lần giao dịch tiếp theo phải trả, sơ
sẩy một chút, kết cục có thể giống như Lâm Sơ Nguyệt.
Cất mọi thứ cẩn thận, Lộc Kim Triều lại nhìn thời gian — đã gần ba giờ, tàu sắp
đến rồi, cô phải nhanh chóng quay lại nhà ga. Tàu sẽ đến tại đúng nơi họ đã
xuống trước đó, không quá xa, đi bộ chỉ mất khoảng mười phút. Vấn đề là.
Sau khi đến đó thì sao?
Sẽ có bao nhiêu người đã chờ sẵn ở đó?
Nhất Tiếu Hồng Trần
Hay nói cách khác — đã có bao nhiêu con quỷ đến trước?
Lộc Kim Triều hiểu rõ, thử thách nghiêm khắc nhất — giờ mới thật sự bắt đầu.
Hơn hai tiếng trước, tại ngã tư.
Chu Văn Bác một mình mang theo bát đũa, đồ ăn và nến đến địa điểm thực
hiện nghi thức. Cơ thể anh ta run rẩy, môi trắng bệch, người được phân vào
nhóm cùng anh giờ không rõ tung tích.
Thời gian gần đến, anh ta bày một cái bát có đầy đồ ăn và một cái bát rỗng ra,
châm nến, hít sâu mấy hơi, rồi bắt đầu dùng đũa gõ lên bát không.
Đêm đã rất khuya, tại ngã tư này chẳng có một ai. Ánh đèn đường cùng ánh
sáng từ cây nến trước mặt ít nhiều đem lại cho Chu Văn Bác chút cảm giác an
toàn mong manh.
Đến giờ rồi, dù không muốn, anh ta vẫn phải cầm đũa lên, bắt đầu gõ vào chiếc
bát rỗng trước mặt.
“Làm thế này. thật sự sẽ gọi quỷ tới sao?”
Tiếng keng keng không ngừng vang lên trong đêm. Nỗi sợ trong lòng anh ta cứ
theo từng tiếng gõ mà chồng chất lên.
Thức ăn trước mặt không có bất kỳ thay đổi nào, điều này khiến anh ta vừa
cảm thấy nhẹ nhõm, vừa cảm thấy bất an.
“Quỷ. vẫn chưa đến sao?”
Chu Văn Bác vẫn luôn ám ảnh bởi dòng chữ trong sách: “Không được phép
gián đoạn quá trình gõ” Anh ta không dám manh động, chỉ có thể tiếp tục gõ
bát.
Anh ta dùng một tay rảnh rỗi lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi lại tranh thủ trong
lúc gõ bát mà cảnh giác quan sát xung quanh. Dù không thể nhìn thấy quỷ,
nhưng thấy môi trường xung quanh chưa có gì thay đổi cũng giúp anh ta yên
tâm hơn phần nào.
Thế nhưng. khi thời gian trôi qua từng phút, từng giây, anh ta đã gõ được gần
mười phút mà vẫn không có chuyện gì xảy ra, thì Chu Văn Bác bắt đầu thấy có
gì đó không ổn.
“Có chuyện gì vậy? Quỷ. vẫn chưa đến sao? Hay là mình làm sai chỗ nào
rồi?”
Keng—keng—keng.
Tiếng đũa gõ vào bát không ngừng vang vọng tại ngã tư đường. Nỗi sợ hãi ban
đầu dần bị xói mòn theo từng lời nhắc nhở bản thân giữ bình tĩnh. Chu Văn Bác
bắt đầu thấy bứt rứt, động tác xoay đầu nhìn xung quanh cũng chẳng còn cẩn
trọng như lúc trước. Trong đầu thậm chí còn lặp đi lặp lại một câu hỏi: “Mình
đi về được chưa nhỉ?”
Anh ta không để ý đến lớp sương mù dày đặc nơi xa — đang chầm chậm tiến
đến từ bốn hướng, len lỏi qua ánh đèn đường như một thực thể sống. Sương
mù âm thầm gặm nhấm ánh sáng, rút cạn không khí. Nhưng Chu Văn Bác thì
hoàn toàn không nhận ra.
Anh ta đã lơ đãng rồi.
Gõ bát đến gần một tiếng đồng hồ! Hơn nữa, anh ta chưa từng thật sự gặp quỷ.
Nhiệm vụ của anh ta — so với cái không khí kinh hoàng của nhà ga trước đó —
quả thực nhẹ nhàng đến bất ngờ.
Và vì thế, Chu Văn Bác ngày càng lơi lỏng cảnh giác.
“Không có chuyện gì xảy ra. biết đâu, thực sự là không có con quỷ nào quanh
đây”
Sương mù ngày một dày đặc. Trong bóng tối, lớp sương ấy dường như đang
phác thảo nên những bóng người vô hình, bị tiếng bát đũa của Chu Văn Bác
hấp dẫn, lặng lẽ tiến về phía anh ta.
Anh ta không hề hay biết.
Ngọn nến cắm dưới đất cũng khẽ lay động, khiến Chu Văn Bác — vốn đang bắt
đầu thả lỏng — rùng mình ớn lạnh.
“Nổi gió à?” Hình như. không có gió.
Chỉ là một chút bất thường, nhưng cũng đủ để Chu Văn Bác cảnh giác trở lại.
Anh ta lập tức quay lại nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn trước mặt.
Những món ăn vô vị ấy bỗng nhiên trở nên thơm nức. Chu Văn Bác nuốt nước
bọt. Dù bụng không réo, nhưng ánh mắt anh ta vẫn không thể rời khỏi mấy bát
cơm nguội.
Ánh đèn ngày càng mờ. Cả ngã tư như bị màn đêm và sương mù nuốt chửng.
Nhưng Chu Văn Bác chẳng nhận ra. Ánh mắt anh ta dán chặt vào đồ ăn.
“Thơm quá”
Ngọn nến lại khẽ lung lay — như thể có bóng người vô hình đi ngang qua —
mang theo một luồng gió lạnh mơ hồ.
Tiếng “keng—keng—keng” chậm dần. Ánh mắt Chu Văn Bác nhìn vào đồ ăn đã
bắt đầu khác thường.
Khi anh ta giật mình nhận ra mình đang làm gì, đầu óc đã trở nên trống rỗng —
đến cả suy nghĩ cũng không thể tiếp tục.
Đôi đũa ban đầu dùng để gõ bát — chẳng biết từ lúc nào — đã kẹp lấy một
miếng thịt nguội lạnh, đưa thẳng vào miệng.
Anh ta đã ăn. phần cơm dành cho quỷ.