Sắc mặt của Vệ Linh tái nhợt, nỗi sợ hãi ngập tràn trong đầu cô ta.
Cô ta không dám tưởng tượng nếu lúc nãy Lộc Kim Triều không kéo cô ta lại,
nếu cô ta cũng xông ra ngoài như những người khác, thì hậu quả sẽ như thế
nào?
Tuy cô ta có một món vật phẩm linh dị, nhưng tuyệt đối không đủ để giúp cô ta
sống sót qua một đêm bị quỷ tấn công!
“Chuyến tàu đưa chúng ta đến nơi quỷ quái này. chẳng phải là đưa thẳng
chúng ta đi chết à?” Vệ Linh không nhịn được mà chửi một câu.
Lộc Kim Triều nghe vậy chỉ cười nhạt, mang theo chút mỉa mai:
“Cô có biết vì sao tôi lại dám chắc nơi này là chỗ tương đối an toàn không?”
Cô không vòng vo, mà trả lời thẳng khi thấy ánh mắt nghi hoặc của Vệ Linh.
“Bởi vì ngay từ đầu, tàu đã thả chúng ta xuống tại đây”
Thả xuống giữa khu vực mất kiểm soát – Thôn Cừ Hương, và đúng ngay điểm
an toàn duy nhất.
Tàu sẽ không đưa hành khách đến chỗ chết ngay lập tức. Dù nhiệm vụ có
khó đến đâu, cũng nhất định sẽ có đường sống. Một khi hành khách vừa
xuống tàu liền bị quỷ phát hiện và truy sát, chẳng khác gì kích hoạt trực tiếp
vào cấm kỵ của quỷ, mà tàu sẽ không làm vậy.
Ít nhất là, tàu hạng Bính sẽ không làm vậy.
Vì thế, nó mới thả họ xuống ở từ đường, thả ở nơi còn có thể sống sót.
Nhưng. không có bất kỳ cảnh báo nào, hành khách hoàn toàn không thể tự
mình ở yên trong từ đường 24 tiếng cho đến khi tàu quay lại!
Chính họ sẽ tự rời khỏi từ đường!
Ý thức được điều đó, dù đã biết rõ sự tàn nhẫn và vô tình của chuyến tàu, Vệ
Linh vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Trong mắt cô, chuyện này chẳng khác nào đưa họ vào chỗ chết cả—chỉ là
được nói theo một cách uyển chuyển hơn mà thôi.
“Vậy, chúng ta cứ ở lại đây là được à?” Vệ Linh nhìn Lộc Kim Triều, trong lòng
đầy bất an. Thời gian còn lại quá dài, cô luôn cảm thấy vẫn còn điều gì đó
khủng khiếp đang ẩn giấu chưa lộ diện.
“Không” Lộc Kim Triều lắc đầu.
“Cô quên rồi sao? Chúng ta vừa từ bên ngoài quay lại”
“Chúng ta. đã vi phạm cấm kỵ rồi”
Quỷ—sẽ đến giếc họ.
“Phải rồi” Vệ Linh tức tối tự trách, vì quá sốc mà lại quên mất điều hiển nhiên
như thế!
“Nhưng mà, nếu có chết, cũng phải là những người rời khỏi đây trước chết
trước, đúng không?”
Cô ta cố trấn an bản thân.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Lộc Kim Triều gật đầu xác nhận.
“Từ đường thực sự có hiệu lực che chở nhất định, nhưng chắc chắn không thể
đảm bảo an toàn tuyệt đối khi đã vi phạm cấm kỵ”
Nhất định. còn chuyện khác sẽ xảy ra.
“Mọi người. nói thật đấy à?”
Một giọng nữ bỗng vang lên phía sau lưng hai người.
Cả hai bị giật mình bởi tiếng nói đột ngột ấy. Khi họ quay người lại, liền nhìn
thấy một bóng dáng hoàn toàn không nên xuất hiện ở đó!
“Từ Nhược Lâm?!”
Giọng của Vệ Linh vì sợ hãi và kinh ngạc mà trở nên méo mó. Cô ta lập tức liếc
về phía nơi xác của Từ Nhược Lâm, nhưng ở đó đã không còn gì cả.
Chỉ còn một vũng máu đầm đìa, như đang lặng lẽ kể lại thảm kịch kinh
hoàng vừa xảy ra tại nơi này.
Lộc Kim Triều nhìn chằm chằm vào bóng người kia, da đầu tê dại, cô biết—tình
hình đã trở nên nghiêm trọng.
Ảo giác—đã âm thầm xâm nhập vào từ đường.
Và cô—không thể phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả nữa!
Cảm giác máu dính trên tay vẫn còn rõ ràng, mùi máu tanh nồng nặc như
đang bốc lên trong mũi. nhưng người đã chết, Từ Nhược Lâm, lại đang sống
sờ sờ đứng ngay trước mặt họ.
Lý trí nói với Lộc Kim Triều rằng—thi thể kia chỉ là ảo giác, quỷ có khả năng
cao không thể trực tiếp giếc người trong từ đường.
Nhưng. ai có thể giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối khi chứng kiến cảnh tượng
này?
“Sao cô vẫn còn sống?” Vệ Lăng hỏi.
Từ Nhược Lâm trông cực kỳ yếu ớt, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, sắc mặt
trắng bệch, thân thể run rẩy không ngừng…
12.html]
“Lúc mới vào thì còn bình thường… nhưng bỗng nhiên có người như phát điên
mà lao ra ngoài, một lúc sau lại có thêm vài người nữa bỏ chạy, tôi thấy không
ổn, tôi muốn gọi các cô, nhưng các cô… lại như không nhìn thấy tôi vậy!”
“Còn nhìn vào khoảng không mà gọi tên tôi, còn nói… tôi đã chết rồi!”
Nói đến đây, giọng cô ta bắt đầu vỡ ra, gần như sắp sụp đổ.
“Tôi cảm thấy chỗ này không đúng, tôi muốn chạy, nhưng lại nghe thấy mấy lời
các cô nói…”
“Cho nên, những điều cô nói… là thật sao? Chúng ta phải làm gì đây?”
Trong giọng nói của cô ta vừa tuyệt vọng lại vừa mang theo chút hy vọng —
như thể đang mong đợi Lộc Kim Triều đưa ra một lời chỉ dẫn.
Nhưng Lộc Kim Triều chỉ lắc đầu: “Tôi cũng không biết”
Thật sự là cô không biết.
Có thể suy đoán đến mức này — đã là giới hạn rồi.
Tiếp theo, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Quỷ ra chiêu, thì họ tiếp chiêu.
Chỉ cần vẫn ở trong miếu thờ, có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.
Chỉ là — trong khoảng thời gian vừa rồi, dường như Từ Nhược Lâm — người
trốn phía sau — đã chịu cú sốc rất lớn, sắc thái và biểu hiện của cô ta đã
không còn bình thường.
Trong những phút tiếp theo, cô ấy liên tục quay phắt đầu lại nhìn về một
hướng nào đó — như thể ở đó có gì kinh hoàng đang ẩn hiện. Hoặc bỗng nhiên
hét lên thất thanh, nhưng khi Lộc Kim Triều và Vệ Linh quay đầu lại thì chỉ thấy
vẻ mặt kinh hoàng của cô ta.
“Cô bình tĩnh lại đi, Từ Nhược Lâm!” Vệ Linh không nhịn được mà quát lên.
Từ Nhược Lâm chỉ lắc đầu liên tục: “Có thứ gì đó… có thứ gì đó ở đây”
Bộ dạng cô ta lúc này trông như phát điên — cực kỳ giống người phụ nữ đầu
tiên đã bỏ chạy. Lộc Kim Triều không tài nào phân biệt được cô ta là thật sự bị
dọa sắp phát điên, hay chỉ là đang rơi vào ảo giác.
Nhưng ngay sau đó, Từ Nhược Lâm nói một câu:
“Những người khác… đều chết rồi. Nó… nó sắp tới đây rồi”
“Nó đang tìm chúng ta”
Nói đến đây, cô ta ngẩng đầu lên, tuyệt vọng nhìn Lộc Kim Triều: “Không
đúng… không đúng đâu… chỗ này không ngăn nổi nó!”
“Cô nghĩ cách đi…”
“Cô nghĩ cách đi mà!”
Vừa nói, cô ta vừa lao về phía Lộc Kim Triều, hai tay định nắm lấy áo cô.
Lộc Kim Triều lùi lại hai bước né tránh, khiến Từ Nhược Lâm loạng choạng ngã
xuống đất, sau đó run rẩy cuộn tròn người lại.
Lộc Kim Triều không kìm được mà nhắm chặt mắt. Cô không biết trong khoảng
thời gian đó Từ Nhược Lâm đã trải qua chuyện gì mới thành ra như vậy, nhưng
hiện giờ xuất hiện một người trong trạng thái như thế — tuyệt đối là một
chuyện cực kỳ tồi tệ.
Vệ Linh thì chẳng hề bất ngờ. Trong số những nhiệm vụ sân ga mà cô ta từng
trải qua, cô đã gặp không dưới năm người bị dọa cho phát điên như thế rồi.
Khả năng chịu đựng của con người là có giới hạn. Ngay cả cô ta — một người
vốn được coi là gan dạ — cũng từng có mấy lần suýt nữa vì quá sợ mà muốn tự
kết thúc tất cả, để thoát khỏi cơn ác mộng này.
Trong miếu thờ tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh loạn trí
của Từ Nhược Lâm.
Những âm thanh đó hoàn toàn vô nghĩa — không truyền đạt được bất cứ điều
gì, cũng chẳng giúp ích gì cho tình hình, ngược lại chỉ càng khiến áp lực tâm lý
của hai người còn lại thêm nặng nề.
Bầu không khí trong không gian này đã bị nén đến cực hạn.
Vệ Linh thậm chí cảm thấy — việc hít thở cũng trở nên vô cùng tốn sức. Trong
giây phút ấy, cô ta rất cần Lộc Kim Triều nói ra điều gì đó — để phá vỡ sự im
lặng nghẹt thở này.
Thế nhưng — Lộc Kim Triều không nói gì cả.
Vệ Linh đành thở dài, cảm thán một câu từ đáy lòng:
“Giá mà lúc này có một vật linh dị có thể phá vỡ ảo giác thì tốt biết mấy”
Vật linh dị của cô ta, chỉ có thể dùng để giữ mạng, trong tình huống thế này,
thật sự chẳng giúp được gì mấy.
Thế mà ngay giây tiếp theo, một giọng nói run rẩy lại bất ngờ đáp lại lời cô ta.
“Vật phá ảo giác…?”
Từ Nhược Lâm ngẩng đầu khỏi hai cánh tay đang ôm lấy mình, nhìn về phía Vệ
Linh.
“…Tôi có mà!”
Ờ thì — sao cô không nói sớm hơn z trời?!