Trong tưởng tượng của Vệ Linh, hôm nay lẽ ra cô sẽ cùng Lộc Kim Triều khuấy
động sóng gió, khiến nhiệm vụ lần này càng thêm kịch tính.
Tệ nhất thì cũng là vẻ ngoài bình lặng, bên trong âm thầm gây rối.
Tóm lại, tuyệt đối không phải là chuyện. vừa tới lò mổ liền trực tiếp dắt một
con bê gầy yếu nộp cho đồ tể.
Vì vậy, khi Lộc Kim Triều thực sự dắt con bê ra khỏi chuồng, còn ngầm ra hiệu
cho cô cùng đi vào toà nhà chính, trên mặt Vệ Linh không kìm được hiện rõ vẻ
nghi hoặc.
“Chị, mình thật sự đi hoàn thành nhiệm vụ à?”
“Ừ” Lộc Kim Triều gật đầu.
“Không định làm gì thêm sao?” cô hỏi tiếp.
Thấy Lộc Kim Triều chỉ nhẹ nhàng đáp “Không”, Vệ Linh càng lấy làm lạ: “Sao
hôm nay chị nhân từ thế?”
“Nhân từ ư?” Lộc Kim Triều khựng lại một chút: “Nếu tôi thật sự nhân từ, thì
nên nghĩ cách giúp đỡ những người khác, cố gắng để càng nhiều người sống
sót càng tốt”
“Còn giờ tôi làm, chỉ là hoàn thành nhiệm vụ của bản thân, không can dự vào
tranh đấu giữa hành khách mà thôi”
Thế mà cũng gọi là nhân từ sao?
“Nhưng mà so với chị của ngày hôm qua, hôm nay trông nhân từ hơn nhiều
rồi” Vệ Linh buông lời cảm khái.
Nghe vậy, Lộc Kim Triều khẽ thở dài.
Nhân từ sao…
Ngay cả bây giờ, trong đầu cô vẫn không ngừng nảy ra đủ loại kế hoạch làm
gia tăng thương vong giữa các hành khách. Nội tâm cô liên tục thôi thúc: “Hãy
thả con bê về chuồng, đừng làm chuyện dại dột như vậy!”
“Phải tận dụng tốt thông báo của đồ tể hôm nay, khiến nhiệm vụ phát triển
theo hướng có lợi cho mình. Những kẻ khác chết hết thì sao? Dù gì cũng
không quen biết”
“Nhất là ả đeo kính và nhóm của ả, mình đã kết thù rồi thì càng không thể để ả
sống sót quay lại đoàn tàu”
Những suy nghĩ như vậy liên tục hiện lên trong đầu, khiến chỉ vài bước ngắn
ngủi mà cô đã không ít lần muốn buông dây dắt con bê.
“Tại sao mình lại cố chấp lựa chọn cái cách không tối ưu này?”
“Dù sao, đây là trạm tàu. Ở trạm tàu, vì để sống sót, làm gì mà chẳng đúng?”
“Giết vài người thôi mà, đáng là gì”
Lộc Kim Triều đột ngột dừng bước.
“Sao vậy? Đổi ý rồi à?” Vệ Linh quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Không” Lộc Kim Triều lắc đầu: “Chỉ là tôi cảm thấy, mình nên đặt ra cho bản
thân một giới hạn”
Cô quay sang nhìn Vệ Linh.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy từ khi kết bạn với mình,
tính cách của Vệ Linh cũng đang dần thay đổi. Trong trạm 【Mất Kiểm Soát】
thì còn chưa rõ, nhưng lần này, ở trạm Trường Nhai, thay đổi ấy lại càng rõ nét.
Chẳng lẽ. mình cũng ảnh hưởng đến người bên cạnh?
“… Đừng nghĩ nhiều” Cô tự nhủ.
“Giới hạn?” Vệ Linh không hiểu: “Giới hạn gì?”
“Trong trạm tàu này, có lương tâm và giới hạn không phải chuyện tốt đâu”
Nghe vậy, Lộc Kim Triều khẽ cười: “Tôi biết. Tôi đâu định làm thánh nhân”
Cô chỉ muốn cố gắng để bản thân vẫn còn là một “con người”.
“Vậy giới hạn của chị là gì?”
“Ừm…” Lộc Kim Triều nghĩ một lát: “Chính là nó”
nhai-14.html]
Cô chỉ vào con bê. Vệ Linh càng khó hiểu: “Một con bò? Giới hạn gì kỳ vậy?”
“Ý tôi là—bây giờ tôi đang cầm dây dắt nó, chứ không phải cầm con dao
chuẩn bị đi giếc người”
Vệ Linh nửa hiểu nửa không, nhưng cô cảm thấy, nếu muốn tiếp tục đồng hành
với Lộc Kim Triều — và khi Lộc Kim Triều ở vị trí dẫn đầu — thì việc chị ấy có
lương tâm và giới hạn là điều tốt.
“Được rồi, tôi đồng ý” Vệ Linh gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Dù Lộc Kim Triều định dùng bê thật để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không có
nghĩa là cô bỏ mặc tất cả.
Việc cô để Vệ Linh dắt bê cùng mình đi vào toà nhà chính, vẫn là để đánh lạc
hướng những người khác. Dù sao, phần lớn hành khách còn lại đều cho rằng
cô là “chuột”, và mang thuộc tính “rắn”.
Làm vậy không tránh khỏi khiến Vệ Linh gặp nguy hiểm nhiều hơn cô, nhưng
Vệ Linh lại không hề oán trách.
Hình ảnh hai người dắt bò rõ ràng đã thu hút sự chú ý của những hành khách
còn lại, và màn “lật bài” này khiến ai nấy đều bất ngờ.
Họ cứ nghĩ hôm nay sẽ lại là một trận đẫm máu, phải có người chết mới
hoàn thành nhiệm vụ.
Dù ai cũng biết nơi này có chuồng bò, cũng có bò thật.
Ánh mắt mọi người nhìn Lộc Kim Triều và Vệ Linh vừa kinh ngạc vừa phức tạp,
riêng sắc mặt của ả đeo kính thì đặc biệt khó coi.
Mục tiêu của ả là “hổ”.
Nếu “bò” đã hoàn thành nhiệm vụ, toàn bộ áp lực sẽ đổ dồn lên ả.
Ả phải tìm ra “hổ”, giếc được hắn. Nếu thất bại, ả sẽ trở thành cái đích cho
mọi người công kích.
Ả rất muốn lập tức chặn Lộc Kim Triều và Vệ Linh lại, nhưng. không thể.
Nếu ả cản, mục đích của ả sẽ bị phơi bày.
Chi bằng. để họ hoàn thành nhiệm vụ, như vậy sẽ tránh được va chạm trực
tiếp.
Chỉ cần giải quyết những kẻ còn lại là đủ.
Trong tích tắc, ả đã ra quyết định.
Cùng lúc đó, Lộc Kim Triều và Vệ Linh lại bước vào toà nhà chính.
“Sao tôi thấy hình như nó khác với lúc mình vào ngày đầu ấy?” Vệ Linh đưa dây
dắt bò trả lại cho Lộc Kim Triều, vừa quan sát bốn phía vừa lẩm bẩm.
Vài giây sau, Lộc Kim Triều đáp lời: “Tường”
Nhất Tiếu Hồng Trần
— Tường đã thay đổi.
Lần đầu bước vào đây, dù bên trong toà nhà có phần bừa bộn, nhưng tường
vẫn chưa đến mức bong tróc, nứt nẻ vì cũ kỹ. Nhưng lúc này, Lộc Kim Triều
nhận ra tường dường như trở nên ẩm ướt.
Cứ như bị nước bẩn ngấm vào, kèm theo mùi hôi nhẹ thoát ra từ đó. Vách
tường như bị nước ngấm đến nở ra, chỗ chỗ phồng rộp, thậm chí thi thoảng
còn có chất lỏng đen sì, sền sệt rỉ ra từ những kẽ hở nhỏ.
Cảm giác như. toà nhà này đang mục rữa.
Nhưng đây đâu phải sinh vật sống. Là thứ chết, được xây bằng bê tông và
thép, thì dù có xuống cấp cũng không nên có phản ứng như thế.
“… Rợn người thật” Vệ Linh nhìn kỹ một chút rồi lẩm bẩm: “Nhìn chẳng giống
tường tí nào”
“Đừng nghĩ nhiều, mau làm xong nhiệm vụ rồi rời khỏi đây”
Lộc Kim Triều cảm thấy diện mạo hiện tại của toà nhà khiến cô cực kỳ bất an.
Ở đây, trực giác cô liên tục cảnh báo — như thể nguy hiểm đang phủ kín xung
quanh, nhưng lại chẳng thể xác định là từ đâu.
Cảm giác như, nguy hiểm ở khắp nơi, cô đang bị bao vây.
Lần đầu bước vào đây, cô chưa có cảm giác đó. Chỉ khi nhìn thấy phòng mổ, cô
mới thấy nơi đó nguy hiểm cực độ.
Nghĩ đến đây, cô chợt giật mình.
— Mới chỉ đặt chân vào toà nhà, cô đã thấy không ổn.
Vậy thì phần nguy hiểm nhất — lò mổ ở trung tâm toà nhà ấy — liệu có còn là
“vô sự” như lần đầu Vệ Linh bước vào không?