Quy Tắc Gặp Quỷ

Chương 54: Lò Mổ Trên Trường Nhai (15)



Sẵn sàng

Đến trước cửa phòng mổ, Vệ Linh dừng lại, không bước vào bên trong.

Cô đã từng vào đây một lần, ký ức còn rõ mồn một. May mắn là, Lộc Kim Triều

cũng không lên tiếng bảo cô cùng vào.

Con bê nhỏ vốn rất kháng cự khi tiến lại gần toà nhà chính, nhưng sau khi bị

dắt vào trong, lại đột nhiên trở nên ngoan ngoãn lạ thường, điều này giúp Lộc

Kim Triêu tiết kiệm không ít sức lực — đồng thời cũng nhận ra sự bất thường

của nơi này.

Hơn nữa, ngay cả khi cô đẩy cửa bước vào phòng mổ, dắt con bê đi vào giữa

mùi máu tanh nồng nặc và những xác động vật cùng loài, con bê nhỏ ấy cũng

không phát ra chút âm thanh nào.

Tựa như tất cả những sinh vật còn sống trong lò mổ này… đều chỉ đang lặng lẽ

chờ đợi giây phút cái chết ập đến.

Nhưng… khi Vệ Linh vào đây, nơi này đã như vậy chưa?

Về cơ bản thì không khác biệt nhiều so với lời kể của Vệ Linh, điểm khác biệt

lớn nhất là—giờ đây trong phòng mổ có thêm những tảng thịt đã bị mổ xẻ, treo

trên móc sắt.

Có nguyên một con heo đã bị moi nội tạng, có nửa thân bò, có những cái đầu

động vật được xâu lại thành chuỗi treo lủng lẳng—chỉ riêng cảnh tượng đó, đã

như thể địa ngục không đáy.

Trớ trêu thay, những cái đầu bị xâu chuỗi ấy, hết cái này đến cái khác… đều

đang “nhìn” về phía Lộc Kim Triều.

Dù cô có quay đầu đi hướng khác, thì mỗi hướng lại đều có một chuỗi đầu treo

đang nhìn cô chằm chằm.

Rõ ràng không có gió, vậy mà những sợi dây treo đầu vẫn lắc lư nhè nhẹ—như

thể, những cái đầu đã lìa khỏi thân xác ấy vẫn đang cố xoay mình, ngước lên

nhìn kẻ cả gan bước vào nơi hành quyết.

Dưới ánh sáng đỏ bất tường, đôi mắt của chúng trống rỗng, chết lặng.

Tí tách.

Là âm thanh của giọt nước rơi xuống mặt đất.

Tách.

Là tiếng máu theo xác thịt đang phân huỷ nhỏ giọt xuống sàn.

Nơi này tối tăm, ẩm thấp, khắp nơi đều là máu và thịt thối rữa. Chỉ một bước

đi lỡ chân cũng có thể khiến người ta dẫm trúng những mảng thịt đang phân

hủy, dính cả vào người.

Chúng đã bị treo ở đây quá lâu, mục nát đến nỗi chỉ cần quệt nhẹ vạt áo vào,

cũng sẽ dính theo một ít thịt nát trên người.

Trong khi những giọt máu đang nhỏ xuống đất từng chút, Lộc Kim Triều

dường như còn nghe thấy một vài âm thanh lạo xạo khe khẽ.

Nhưng tiếng động đó quá nhẹ, lại luôn đi kèm với âm thanh máu rơi, dù cô có

cố gắng tập trung cũng khó mà phân biệt được đó là âm gì.

Chỉ là, cô luôn có cảm giác, những thứ phát ra âm thanh đó… đang nhìn cô,

theo dõi cô—cô vừa động đậy, chúng cũng sẽ chuyển động theo trong bóng

tối.

“. Đừng tự hù doạ bản thân nữa”

Càng nghĩ kỹ, lưng cô càng lạnh toát, chân cũng không dám bước tiếp.

Nhưng giờ, cô buộc phải hoàn thành nhiệm vụ.

Lộc Kim Triều đành phải cưỡng ép bản thân, cố gắng bỏ qua những áp lực tâm

lý do môi trường kỳ quái mang lại, tiếp tục tiến về phía sâu trong phòng mổ.

Từng phút trôi qua, bước chân cô tuy chậm, nhưng tuyệt đối không đến mức

mười phút mà còn chưa thấy điểm cuối của căn phòng này.

“… Có gì đó không đúng”

Lộc Kim Triều đứng sững lại.

Từ lúc cô bước chân vào đây đã gần mười phút.

Theo ký ức của Vệ Linh, cô ấy chỉ đi tầm hai, ba phút là thấy được bàn mổ. Vậy

mà giờ cô đã đi quá xa so với thời gian đó.

Cô bắt buộc phải dừng lại và hồi tưởng kỹ lại tuyến đường mình vừa đi.

Trong trí nhớ của cô, mình vẫn luôn đi thẳng.

Nhưng…

Lộc Kim Triều nhìn quanh—vẫn là máu thịt mục rữa, vẫn là những cái đầu

đang nhìn cô từ mọi phía.

Ở nơi này, căn bản không thể phân biệt phương hướng.

Tiếng động lạo xạo lại vang lên—từ bên trái, bên phải, sau lưng, thậm chí cả

phía trước.

Những thứ vô hình kia đang quấy động trong bóng tối, từng chút từng chút áp

sát.

Lộc Kim Triều có dự cảm—nếu cô cứ đứng yên ở đây, cô sẽ bị những âm thanh

đó bao vây.

nhai-15.html]

Và đó chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt lành gì.

“Bình tĩnh, bình tĩnh” Cô nhận thấy nỗi lo sợ trong lòng đang không ngừng

tăng lên, chỉ có thể tự nhủ.

“Là vì mình mang đến là một con bê nhỏ, chứ không phải người sao?”

Liệu đồ tể có không hài lòng với “con mồi” cô mang đến?

Hay chỉ đơn giản là—càng về sau, nhiệm vụ càng khó hơn?

Dù sao đi nữa, nơi này không thể nấn ná lâu.

Vệ Linh từng nói: đi thẳng sẽ đến bàn mổ. Giờ khi môi trường không cho phép

xác định đường đi, cô chỉ có thể tin vào trực giác.

Thời gian có thể bị rối loạn, đường đi có thể bị làm mờ—nhưng cô buộc phải tin

vào bản thân. Nếu để nỗi sợ nuốt chửng, thì coi như xong đời.

Lộc Kim Triều hít một hơi thật sâu, tiếp tục bước đi về phía “trước mặt”.

Tĩnh mịch, ngột ngạt, ẩm ướt.

Những chiếc đầu lắc lư khe khẽ, trong bóng tối là tiếng thì thào len lỏi từng

bước.

Lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi.

Không sao, không sao cả…

Chỉ cần không phạm luật, dù là quỷ, cũng không thể tuỳ tiện giếc người khi

đang chịu sự trói buộc của đoàn tàu.

Ít nhất là—ở trạm cấp Bính như thế này, tuyệt đối không thể.

Phải tin vào kinh nghiệm mà tiền bối truyền lại.

Phải tin vào con đường sống do 【Quy Tắc】 định ra.

Một căn phòng mổ nhỏ hẹp, mà khiến cô có cảm giác như đang đi trong khu

rừng máu thịt, không tài nào tìm được lối ra.

Cô không dám dừng lại, dù biết bản thân đang không ngừng quay vòng trong

căn phòng này.

Chỉ cần hơi chững lại, là lại nghe thấy những tiếng lạo xạo từ trái, phải, phía

sau vang lên.

Mỗi lần như vậy, âm thanh lại gần hơn.

Mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, Lộc Kim Triều hiểu rõ—cứ đi tiếp thế này,

cũng chỉ đang phí thời gian. Tuy cô tạm thời chưa bị quỷ giếc, nhưng nếu cứ

tiếp tục, khi mặt trời lặn xuống… cô chắc chắn sẽ chết.

Nhưng cô không hề đi trong vô định.

Cô đang quan sát, tìm kiếm điểm đột phá.

Sau đó, cô phát hiện—mỗi lần mình đi ngang một chuỗi đầu treo, thì chuỗi tiếp

theo nhìn thấy sẽ không nhất định là đang “nhìn” về phía mình.

Nhưng—chỉ cần dây treo khẽ đung đưa, thì những cặp mắt chết kia, sẽ luôn

tìm về phía cô.

Trong hoàn cảnh như vậy, bất kỳ điều gì khác thường, cô đều không tin là ngẫu

nhiên.

“… Là do những cái đầu này?”

—Những cái đầu bị đồ tể giếc, rồi xâu lại, treo lên?

“Thử xem sao”

Nhìn những cái đầu đã chết, thậm chí đang thối rữa, Lộc Kim Triều cắn răng

quyết định.

Cô gắng đè nén nỗi sợ hãi và áp lực trong lòng, chậm rãi tiến đến gần một

chuỗi đầu treo.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Trong đó có đủ loại động vật—lợn, bò, dê, thậm chí là cả chó.

Chúng vẫn lắc lư nhè nhẹ, im lặng “nhìn” theo từng bước chân cô.

Khoảng cách càng gần, nhịp tim cô càng dồn dập—vì sợ hãi, cũng vì căng

thẳng.

Tiến lại gần, cô mới có thể quan sát kỹ những cái đầu đó dưới ánh sáng lờ mờ.

Ngoài việc đáng sợ vì ánh mắt chết chóc, chúng dường như không có gì

khác thường.

Cô đưa tay ra, chạm vào một cái đầu.

Cảm giác thịt thối rữa lập tức truyền tới, làm cô buồn nôn và rùng mình. Cô cố

nén lại, chậm rãi xoay chuỗi đầu ấy—cho chúng quay mặt đi, không còn nhìn

cô nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.