Ở Thanh Thị, người mà cô quen thuộc chỉ có một.
Đó là bạn thanh mai trúc mã của cô – Lâm Lâm.
Cũng chính là “Tiểu Lâm” từng xuất hiện trong nhật ký của cô.
Nói đúng ra thì cô phải gọi bạn là “Tiểu Lâm (霖)”, nhưng hồi bé cô không biết
viết chữ “霖”, nên trong nhật ký mới biến thành “Tiểu Lâm (林)”. Dù sao thì hai
chữ này cũng cùng một cách đọc. Đợi đến lúc lớn hơn, biết và viết được chữ
“霖” rồi, thì cô cũng đã không còn viết nhật ký nữa.
Quan hệ giữa cô và Lâm Lâm hồi nhỏ khá tốt, nhà lại gần nhau. Lúc đó chưa
có điện thoại thông minh và máy tính như bây giờ, mỗi ngày tan học hay nghỉ
lễ chỉ có thể cùng bạn bè chơi đùa, hoặc ngồi xem TV. Thỉnh thoảng trong trấn
còn chiếu phim ngoài trời ở quảng trường, khi ấy người già trẻ nhỏ trong trấn
gần như đều tụ tập lại.
Cơ thể của cô không tốt, Lâm Lâm cũng vậy. Bằng không thì cũng sẽ không
xảy ra chuyện cô đưa áo khoác cho “Tiểu Lâm” mặc rồi bản thân bị cảm. Có
điều, sức khỏe của cô thì dần khá hơn theo tuổi tác, còn Tiểu Lâm thì không.
Lờ mờ nhớ lại, cho dù sau này lên đến cấp ba, quan hệ hai người đã chẳng còn
thân thiết như hồi nhỏ, nhưng cơ thể của Lâm Lâm vẫn gầy yếu như cũ, quanh
năm ngâm mình trong thuốc men.
Khi ấy, hai người đã có bạn bè riêng trong lớp mình, bình thường lại phải ở ký
túc xá, không chung phòng, chỉ có mỗi cuối tuần đi học về thì mới cùng đi với
nhau. Cuối tuần cũng không còn mấy khi đi chơi chung nữa.
“Cho nên việc cậu ấy bất ngờ nộp đơn vào một trường không có trong lời hẹn,
thực ra cũng không khó hiểu lắm nhỉ?”
Lộc Kim Triều miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng chưa chắc đã “thông cảm”
như thế.
Tình bạn cũng có ghen tỵ và tính bài trừ. Lộc Kim Triều tuy biết cách xử lý
quan hệ xã giao, cần thì có thể kết thêm nhiều bạn, nhưng cô thấy bản thân
không cần có quá nhiều bạn bè.
Nhưng Lâm Lâm thì lại khác, cô bạn đó, đúng kiểu “vạn người mê”. Hồi tiểu
học còn chưa thấy rõ, từ trung học cơ sở đã bắt đầu lộ ra “thuộc tính vạn
người mê” rồi. Lên cấp ba thì khỏi phải nói, càng ngày càng bùng nổ. Dù hai
người học khác lớp, trong trường ít khi giao tiếp, cô vẫn thường xuyên nghe
bạn bè nhắc đến cái tên “Lâm Lâm”.
Nhiều lần nhìn thấy Lâm Lâm đi ngang hành lang, chưa bao giờ cô ấy đi một
mình, phía sau luôn có một đám người vây quanh, giống hệt ong thợ vây
quanh ong chúa.
Mỗi lần Lộc Kim Triều nhìn thấy cảnh tượng này, liền chẳng còn hứng thú chào
hỏi nữa.
Giờ nghĩ lại, có lẽ khi đó còn quá nhỏ tuổi, ghen tỵ vì người bạn duy nhất của
mình đi chơi với người khác, khiến cô vô thức giận dỗi.
Ban đầu hai người vẫn thỉnh thoảng gặp nhau ở trường nói chuyện vài câu,
hoặc ăn cơm chung, nhưng hình như từ một thời điểm nào đó, cả hai cũng
không còn nói chuyện nữa.
Nhớ kỹ lại thì, hình như là từ lúc Lâm Lâm bắt đầu phớt lờ tin nhắn của cô?
Lý do đưa ra là: “Cuối tuần đi chơi với bạn, quên trả lời rồi”
Từ khi ấy, Lộc Kim Triều không còn nhắn tin cho cô ấy nữa, mà Lâm Lâm hình
như cũng hiểu ra tín hiệu gì đó, cả hai mặc nhiên bắt đầu “chiến tranh lạnh”.
Bây giờ nghĩ lại, cô cũng không biết nên nói bản thân khi đó là trẻ con hay gì,
nhưng nếu là bây giờ quay về quá khứ gặp tình huống tương tự, chắc cô vẫn sẽ
chọn như thế.
“Dù sao thì cũng chỉ qua hai ba năm thôi mà”
Đến lớp 12, vị tiểu thư vạn người mê kia lại đột ngột thu liễm rất nhiều, không
còn gọi bạn rủ bè, chỉ ngồi lì ở chỗ cắm cúi học, cuối tuần về nhà thì trong tai
nghe toàn là từ vựng tiếng Anh – chăm chỉ đến mức đáng sợ.
Lộc Kim Triều từng hỏi: “Sao tự nhiên lại cố gắng vậy?”
Tiểu thư vạn người mê đáp: “Mình muốn nghĩ cách thay đổi vận mệnh của bản
thân”
Dù Lộc Kim Triều chẳng hiểu sao cô ấy đột nhiên lại bi lụy đến thế, gia đình
của cô ấy vốn cũng không nghèo, không đến mức học hành là con đường duy
nhất.
Rồi sau đó, Lâm Lâm lên thủ đô, hai người không còn liên hệ gì nữa.
Điểm số của Lộc Kim Triều cũng đủ để lên thủ đô, nhưng cô không đi. Tiền tiết
kiệm cha mẹ để lại đã đủ để cô sống an ổn cả đời, cô cũng chẳng có chí
hướng muốn làm rạng rỡ gì, thậm chí chẳng có chuyên ngành hay trường nào
đặc biệt thích đến mức phải học.
Thế nên, cô chọn ở lại quê nhà.
Vậy mà bây giờ… người kia đột nhiên gọi điện tới, là muốn gì chứ?
Lộc Kim Triều do dự rất lâu, thật ra cô cũng chẳng rõ mình vì sao lại do dự như
thế, có lẽ vì thấy bất ngờ thôi. Nhưng cuối cùng vẫn bắt máy, giọng điệu lạnh
nhạt: “A lô?”
Nói xong, cô còn tự nhủ trong lòng, tốt lắm, giọng rất bình thản bình thường.
“A lô~ Triều Triều, sắp được nghỉ năm ngày rồi, mình về Vân Thành đây, có
muốn ra ngoài chơi không?”
Tiểu thư vạn người mê chẳng hề có chút tự giác rằng bọn họ đã mấy tháng
không nói chuyện, trông y như thể cả hai vẫn còn là bạn thân.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Có lẽ vì từ nhỏ sức khỏe yếu, giọng nói của cô ấy lúc nào cũng nhẹ, ngữ điệu
mềm mại, nghe như đang làm nũng.
Lộc Kim Triều nghĩ ngợi một lát, cô vừa xuống tàu, gần đây chắc sẽ không bị
phân công nhiệm vụ, nên kỳ nghỉ này cô rảnh.
Thế là cô hờ hững đáp: “Có thể”
Bên kia hình như cười khẽ một tiếng, rồi bỗng bắt đầu hỏi chuyện: “Triều Triều
thấy đại học thế nào?”
Lộc Kim Triều nói: “Cũng ổn”
Nếu không phải trở thành hành khách, thì đời sống đại học của cô hẳn cũng
khá ổn.
Tiểu thư vạn người mê thở dài: “Tốt quá ha, còn mình thì mệt chết đi được!”
Lộc Kim Triều chỉ “ừ” một tiếng, hỏi: “Gần đây sức khỏe ổn chứ?”
“Cũng ổn rồi, giờ mình còn chẳng cần uống thuốc nữa đó!”
Vậy thì thật lợi hại.
“Có điều dạo này gặp chút chuyện phiền toái, tâm trạng không được tốt lắm”
Nên mới gọi cho cô sao?
“Cậu nói xem, sao có người lại khó chịu đến vậy chứ?”
Chắc là cãi nhau với bạn học? Nghe không giống lắm với cô ấy, hồi cấp ba,
Lâm Lâm gần như quan hệ tốt với tất cả, hiếm khi có ai đặc biệt ghét cô ấy.
“Haizz, nói qua điện thoại cũng không rõ được, đợi gặp rồi kể nhé!”
“Ừ, được”
Lâm Lâm chẳng hề bận tâm đến sự lạnh nhạt trong lời đáp của cô. Dù sao thì
trên đường về nhà, lúc nào cũng là Lâm Lâm nói, cô thì thỉnh thoảng mới đáp.
Đôi khi cùng nhau đi xe vào thành phố chơi, Lâm Lâm đang nói bỗng quay đầu
hỏi: “Cậu đang ngẩn người à? Có nghe không đó?”
Khi ấy Lộc Kim Triều sẽ rất vô tội mà nói: “Mình đang nghe mà”
Thực ra, cô thật sự có nghe, chỉ là trông như đang thất thần thôi.
Cho dù hai năm gần đây không còn đi chơi chung mấy, nhưng tình bạn từ thuở
nhỏ vẫn còn. Có lẽ sau này sẽ dần nhạt đi vì khoảng cách, nhưng ít nhất bây
giờ, Lộc Kim Triều vẫn cảm thấy bọn họ còn là bạn.