Ngày gặp lại Lâm Lâm, thời tiết rất đẹp.
Vân Thành không phải là một thành phố du lịch, cho dù đang kỳ nghỉ, lượng
người qua lại cũng không nhiều.
Hai người hẹn nhau ở trung tâm thành phố, nơi trung tâm cũ kỹ của Vân Thành
chẳng thay đổi gì nhiều so với trước kia.
Dù đã lâu không gặp, Lộc Kim Triều cũng ngay lập tức nhận ra bóng dáng của
Lâm Lâm giữa dòng người.
Tại sao “tiểu thư vạn người mê” lại khiến người ta si mê? Ngoài tính cách, tất
nhiên còn có một nguyên nhân lớn: xinh đẹp.
Khuôn mặt tinh xảo, cơ thể mảnh mai, giọng điệu mềm mại khi nói chuyện,
cùng ánh mắt chuyên chú khi nhìn vào bạn — sức hấp dẫn ấy khiến người
đồng lứa khó mà kháng cự.
Những người xinh đẹp nhất định sẽ nhận thức được vẻ đẹp của mình. Huống
hồ Lâm Lâm không chỉ đẹp, mà còn thông minh.
Đã lâu không gặp, khí sắc bệnh tật trên gương mặt cô ấy gần như biến mất, có
lẽ chính vì vậy, mà trong đám đông cô càng thêm rực rỡ.
Lộc Kim Triều vừa nhìn thấy cô, thì Lâm Lâm cũng ngay lập tức tìm được cô.
So với Lộc Kim Triều, tính cách của Lâm Lâm rõ ràng hướng ngoại hơn. Vừa
nhìn thấy Lộc Kim Triều, cô liền nhón chân, hai tay giơ lên vẫy mạnh về phía
đối phương. Động tác ấy rất khoa trương, nhưng khi Lâm Lâm làm thì lại trở
nên đáng yêu chứ không hề lố bịch.
Thu tay lại, cô ấy chạy thẳng về phía Lộc Kim Triều. Khi tới gần, Lộc Kim Triều
liền thấy khuôn mặt cô hơi ửng hồng, cánh tay không còn khẳng khiu mà mang
đường nét khỏe mạnh. Còn chưa kịp cảm thán rằng Lâm Lâm thật sự đã khỏe
hơn nhiều, thì đã bị ôm chặt trong vòng tay.
“Triều Triều! Mình nhớ cậu quá!”
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Tiểu thư vạn người mê” — người chẳng thèm trả lời tin nhắn — là thế đó.
Ôm xong, Lâm Lâm buông ra, kéo tay cô nhìn trái nhìn phải:
“Triều Triều, cậu không nghỉ ngơi à?”
“Sao mình thấy cậu trông còn mệt mỏi hơn cả mình vậy?”
Lộc Kim Triều thở dài: “Ừ, mình cũng thấy lạ, cậu trông—”
“Thế nào? Có phải rất có sức sống không?”
“Quá nhiều sức sống ấy, đứng cạnh cậu, mình thấy bản thân già thêm ít nhất
năm tuổi”
“Ủa? Sao lại nói thế!”
Hai người trò chuyện ríu rít, chẳng hề có chút xa lạ nào.
Lâm Lâm kéo Lộc Kim Triều đi dạo suốt hai tiếng, mua một đống đồ trang sức
nhỏ. Hình như cô đặc biệt thích mấy thứ này.
Trong suốt quá trình, cô luôn miệng kể lể những chuyện vụn vặt ở trường. Lộc
Kim Triều như thường lệ không nói nhiều, nhưng vẫn thỉnh thoảng đáp lời.
Đang nói, Lâm Lâm chợt hỏi:
“Thế còn cậu, Triều Triều? Ở đại học có kết bạn mới không?”
Lộc Kim Triều lắc đầu: “Không, mình không có thời gian kết bạn, có việc riêng
phải làm”
“Hả? Lạnh lùng thế à!”
“Nhưng cũng đúng, cậu vốn dĩ như vậy mà”
Trong ấn tượng của Lâm Lâm, Lộc Kim Triều đối với người và chuyện gì cũng
có một sự thờ ơ khó diễn tả. Nhìn qua thì ôn hòa lễ độ, nhưng luôn khiến người
khác cảm giác rằng cô chẳng thực sự quan tâm điều gì.
Bạn bè cũng có, thậm chí quan hệ không tệ, nhân duyên trong lớp cũng khá
tốt. Nhưng Lâm Lâm biết, rời khỏi cấp ba, Lộc Kim Triều sẽ không giữ liên lạc
với họ nữa. Sự thật cũng đúng là vậy.
“Thật tốt, Triều Triều đi đâu cũng có thể sống tốt”
“Cậu sống không tốt sao?” Lộc Kim Triều nhạy bén nhận ra cảm xúc mơ hồ
trong lời nói của Lâm Lâm.
“… Giờ thì tốt hơn nhiều rồi” Lâm Lâm ngập ngừng: “Lúc mới vào trường, xa lạ
không quen, chẳng hiểu gì cả, thêm cơ thể lại yếu, nên đã vất vả một thời
gian”
Cô nói lấp lửng, có lẽ không muốn người khác lo.
“Đừng lo, mình đâu phải loại người dễ bị bắt nạt” Lâm Lâm lại cười, để lộ hai
chiếc răng nanh nhỏ.
“Ai bắt nạt mình, mình đều xử lý cả rồi”
Quả thật, công chúa nhỏ yếu ớt bề ngoài, bên trong lại cực kỳ thù dai.
“Cậu thật sự chẳng thay đổi gì” Lộc Kim Triều mỉm cười.
Lâm Lâm nghe vậy liền quay đầu, nghiêm túc nhìn cô:
“Thật tốt, Triều Triều cũng không thay đổi, mình còn tưởng cậu sẽ không để ý
đến mình nữa”
Lộc Kim Triều khẽ lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, thì thấy Lâm Lâm bỗng nhìn
đồng hồ trên cổ tay, rồi hơi vội vàng:
“Ơ? Sắp đến giờ rồi”
“Triều Triều, tối nay mình có hẹn ăn cơm, phải đi trước đây!”
Lộc Kim Triều sững người, rồi gật đầu: “Ừ, cậu đi đi”
Cô thầm nghĩ, ở Vân Thành Lâm Lâm còn có bạn bè nào, quan trọng hơn cả cô
sao? Là bạn cấp ba à?
Nhưng cô không hỏi.
Về trường, Lộc Kim Triều đi làm thủ tục rút khỏi ký túc. Quả nhiên, chuyện vốn
dĩ không được cho phép, đến lượt cô lại có thể được châm chước. Căn hộ cần
thuê cô cũng đã tìm được, tuy đắt một chút, nhưng vị trí rất tốt.
Chuyển xong ký túc, Lộc Kim Triều không từ biệt bạn cùng phòng. Bởi cô biết,
có chào hay không cũng chẳng ý nghĩa gì — mấy người bạn cùng phòng sẽ
nhanh chóng quên cô, như thể trong ký túc xá này chưa từng có sự tồn tại của
cô và Lâm Chiêu.
Lộc Kim Triều chỉ hơi cảm khái một chút, rồi mở máy tính, đăng nhập diễn đàn.
Theo thói quen, cô tìm kiếm tên Lâm Chiêu trước, vẫn không thấy gì. Sau đó
mới vào lướt trang chủ.
Dù số lượng hành khách ở Vân Thành không nhiều, nhưng mỗi ngày trên diễn
đàn vẫn có bài mới. Đôi khi chỉ là tán gẫu, nhưng phần lớn liên quan đến
chuyến tàu, ga nhiệm vụ, cùng các vấn đề của hành khách.
Nhờ diễn đàn, Lộc Kim Triều đã biết được không ít tên tuổi và tính cách của
những hành khách cấp cao.
Cũng biết rằng nếu hành khách trong thế giới thực “tàn sát lẫn nhau”, thì người
giếc sẽ phải đối mặt với luật ngầm: nhiệm vụ tiếp theo chắc chắn sẽ bị nâng
độ khó. Ngay cả “thuê người giếc”, tội nghiệt và nhân quả ấy vẫn sẽ do cả kẻ
thuê lẫn kẻ giếc cùng gánh chịu.
Đây có thể coi là một cơ chế bảo vệ. Dù không thật sự chặt chẽ, nhưng đủ để
kiềm chế hành khách. Bởi chẳng ai muốn đối diện với nhiệm vụ khó hơn, chỉ để
sống sót ở cấp hiện tại thôi đã phải liều mạng rồi.
Ngoài ra, hôm nay trên diễn đàn còn có một tin tức khiến Lộc Kim Triều chú ý
hơn.
【Nghe nói, có dự báo tử vong mới】
Lúc nhìn thấy tiêu đề này, Lộc Kim Triều chưa hiểu, đến khi nhấp vào, đọc thảo
luận của các thành viên, mới dần dần hiểu ra.
【Dự báo tử vong】 là cách gọi tắt, dùng để chỉ điềm báo xuất hiện của ga đặc
cấp.
Ga đặc cấp còn có một biệt danh, được hành khách gọi là 【Ga Tử Vong】, chỉ
vì độ khó của nó có thể nói là “không lối về”, số lượng lại vô cùng hiếm. Ngay
cả những hành khách đặc cấp, khi bước vào ga này, cũng khó đảm bảo mình
có thể sống sót rời ra.
Mỗi lần Ga Tử Vong xuất hiện, đoàn tàu sẽ đưa ra dự báo, trước hẳn một
tháng. Tất cả hành khách đặc cấp đều sẽ biết: nó sắp đến.
Mà Ga Tử Vong cũng là số ít ga có thể tái xuất hiện. Giống như một bộ phim
kinh dị, đa phần ga chỉ xuất hiện một lần. Nhưng những ga cấp cao thì giống
như phim ăn khách, sẽ có phần tiếp theo. Về phần Ga Tử Vong, gần như chắc
chắn sẽ có “phần hai”.
Tất nhiên, rủi ro lớn thì lợi ích cũng lớn. Nghe nói, chỉ cần có thể sống sót bước
ra khỏi Ga Tử Vong, hành khách sẽ nhận được phần thưởng ngoài sức tưởng
tượng. Còn cụ thể là gì, thì chưa từng có ai tiết lộ.
Bình thường, hành khách đặc cấp đều ra vào ga cấp Giáp. Nhưng điều đó
không có nghĩa họ dễ dàng sống sót trở ra, vì cấp Giáp đã là mức nguy hiểm
nhất trong các ga thường rồi.
【Ga Tử Vong】 thì lại vô cùng hiếm. Mỗi lần nó xuất hiện, những hành khách
đặc cấp còn sống sót đều tụ tập lại bàn bạc đối sách.
Chỉ tiếc rằng, điềm báo ấy dường như chỉ có đặc cấp mới nhìn thấy. Trên diễn
đàn cũng chẳng có thông tin nào tiết lộ rốt cuộc đó là ga gì.
Chỉ biết rằng, mỗi lần nó xuất hiện, đều sẽ có hành khách cường đại bỏ mạng.