Quy Tắc Gặp Quỷ

Chương 70: Nhà Tang Lễ Họ Vương (10)



Sẵn sàng

“Không sao, bọn mình có mang găng tay” Tiêu Bình an ủi, nhưng anh cũng biết

lời an ủi này hơi gượng gạo.

Anh có chút chùn bước, nghĩ bụng dù sao ca ban ngày là của Mạnh Ninh, anh

cũng chưa chắc phải chạm vào thi thể Trần Hải.

Nhưng rồi lại nghĩ, tình trạng của Mạnh Ninh rõ ràng không ổn, để cô ấy tự lo

liệu một mình, chỉ e sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đã chết mất một đồng

đội rồi, tốt nhất đừng để rắc rối gì thêm nữa.

Chỉ là, chuyện chạm vào thi thể trước thì anh tuyệt đối sẽ không làm.

Thấy bầu không khí có phần ngưng trệ, Mạnh Ninh cũng hiểu đồng đội dù sẵn

lòng giúp đỡ, nhưng không đến mức liều lĩnh thử trước cả những nguy hiểm.

Cô chỉ còn cách cố gắng nén lại sợ hãi và ghê tởm trong lòng, đeo găng tay,

thử chạm vào thi thể Trần Hải. Kinh nghiệm bỏ chạy thì cô đã có rồi, hễ có

gì không ổn, lập tức bỏ chạy ngay.

Ngón tay cách một lớp găng chạm đến cơ thể lạnh lẽo kia, Mạnh Ninh thoáng

muốn nôn, nhưng cô gắng gượng kìm lại.

“…Không sao cả!” Cô mừng rỡ nhìn ngón tay mình đang chạm vào thi thể,

không hề có chuyện lạ xảy ra.

Tiêu Bình cũng thở phào một hơi, lúc này anh vẫn đứng cách xa thi thể và

Mạnh Ninh một đoạn, thấy vậy mới bước lại gần vài bước.

“Chúng ta cùng nhau cho cậu ấy vào túi đựng xác đi”

Việc này không hề dễ dàng, Lộc Kim Triều cũng đến hỗ trợ. Mạnh Ninh lấy

chuông, buộc vào cổ chân Trần Hải. Nhưng vì tư thế tử vong của cậu ta quá

vặn vẹo, trong quá trình cho vào túi, mấy người họ buộc phải làm thi thể

Trần Hải bị hư hại thêm đôi chút.

“Vậy, chắc là xong rồi chứ?”

Giọng Mạnh Ninh run run. Cả đời này cô chưa từng làm việc như vậy, cô có thể

khẳng định, cảnh tượng trước mắt, đến khi chết đi cô cũng sẽ không bao giờ

quên.

“Nếu ở ngoài đời, việc này có khi tính là phạm pháp rồi” Tiêu Bình thở dốc cảm

thán.

Để nhét Trần Hải vào được, cánh tay giơ lên của cậu ta gần như bị bẻ gãy mới

ép xuống được.

“Th-thật sao?” Mạnh Ninh không hiểu lắm, nhưng câu nói nửa đùa nửa thật

của Tiêu Bình cũng khiến bầu không khí căng thẳng dịu đi một chút.

“Được rồi, đưa vào trong đi”

Lộc Kim Triều kéo khóa túi đựng xác, gương mặt cứng ngắc đáng sợ của Trần

Hải biến mất khỏi tầm mắt ba người, mùi hôi thối nồng nặc cũng giảm bớt

theo.

Không mang theo xe đẩy, bọn họ chỉ có thể khiêng thi thể bước vào phòng

lạnh.

Cái xác nặng hơn tưởng tượng rất nhiều. Đi trước là Mạnh Ninh, vốn đã không

được nghỉ ngơi, nay khiêng thi thể thì càng thêm khó nhọc, nhưng cô không

dám kêu ca gì.

Đồng đội đã giúp hết sức, cô chỉ có thể thầm cảm kích.

Lộc Kim Triều không phụ khiêng, cô đi phía trước mở cửa phòng lạnh, sau đó

tìm một ngăn trống: “Đặt ở đây đi”

Nhất Tiếu Hồng Trần

Nói xong, cô nhìn đồng đội cẩn thận đặt thi thể vào, xác nhận không vấn đề

gì, liền xoay người đi đến nơi hôm qua từng tới.

Hôm qua, thi thể kia, cô và Tiêu Bình đã đặt vào ngăn lạnh ngay trước mặt

này.

Sắc mặt Lộc Kim Triều trở nên nghiêm trọng hơn, cô giơ tay mở cửa ngăn lạnh

dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Bình.

“Không thấy đâu rồi”

“Cái gì?!” Tiêu Bình nghe vậy lập tức chạy đến, vừa thấy cảnh tượng trước mắt,

đầu óc liền trống rỗng.

Trong ngăn, không còn xác.

“Sao có thể?” Anh lẩm bẩm, khó tin nổi cảnh tượng này.

Nhưng Lộc Kim Triều lại chẳng mấy ngạc nhiên.

Chỉ là cô không hiểu, vì sao thi thể lại “cử động”?

Lẽ nào tất cả xác đưa vào đây đều sẽ “chết rồi sống lại”? Hay là còn nguyên

nhân nào khác?

Cô cần phải biết.

vuong-10.html]

Xem ra ngày mai nhất định phải quay lại phòng lạnh, kiểm tra thi thể Trần

Hải có bất thường hay biến mất hay không.

Còn bây giờ, cô phải làm một việc nguy hiểm khác.

Nghe được cuộc trò chuyện của Lộc Kim Triều và Tiêu Bình, Mạnh Ninh cũng

sững người: “Cái xác hôm qua hai người đưa đến, không thấy nữa sao?”

“Đúng vậy!” Tiêu Bình đảo mắt liên tục, cứ như sợ thi thể kia sẽ bất ngờ xuất

hiện ở đâu đó: “Cẩn thận một chút”

“Tôi muốn đi xem thang máy” Lộc Kim Triều bỗng lên tiếng.

“Ơ?” Mạnh Ninh kinh ngạc: “Thang… thang máy có thể rất nguy hiểm, đừng đi

thì hơn?”

Cô cố gắng ngăn cản Lộc Kim Triều. Dù sao đến giờ đối phương vẫn luôn bình

tĩnh, đáng tin cậy, cô thật sự không muốn mất đi một đồng đội như thế. Có

người như vậy ở bên, dù ở nơi đáng sợ thế này, cũng ít nhiều thấy yên tâm hơn.

Nghe vậy, Lộc Kim Triều chỉ lắc đầu: “Tôi chỉ mở ra xem thôi, đi nào, về tầng

một trước đã”

Nghe cô nói vậy, Mạnh Ninh mới thở phào. Cô sợ Lộc Kim Triều nghĩ quẩn,

muốn đi ngồi thang máy kia. Chỉ mở ra nhìn ở tầng một thì chắc vẫn ổn chứ?

Cánh cửa phòng lạnh lại được đóng lại, thang máy gần đó cũng không có gì

bất thường, nhưng Mạnh Ninh vẫn nhớ tiếng động cơ vận hành đêm qua.

Âm thanh ấy, đến giờ vẫn văng vẳng bên tai. Cô biết đó là do mình quá căng

thẳng mà sinh ảo giác, nhưng điều đó cũng chứng minh cô thực sự bị dọa

không nhẹ. Giờ chỉ cần thấy thang máy, cô đã run sợ, không muốn lại gần.

Có lẽ sau khi ra ngoài, cô sẽ giống như lần đầu sống sót bước ra khỏi đoàn

tàu, liên tiếp gặp ác mộng suốt một tháng trời.

Có những lúc, Mạnh Ninh cũng không phân biệt nổi, trở về hiện thực mà ngày

đêm chìm trong ác mộng, có phải là điều cô mong muốn không.

Nhưng chết trong sân ga, cô càng không muốn.

Cô vẫn vô cùng sợ hãi cái chết.

Ba người trở lại tầng một, ánh nắng lại một lần nữa chiếu qua cửa sổ lên

người, giống như họ vừa từ địa ngục trở về nhân gian.

Ánh mắt Lộc Kim Triều dừng lại trên nút bấm thang máy. Nó rất sạch, nhìn

không ra manh mối gì, nên cô đưa tay ấn xuống.

Rất nhanh, cửa thang máy mở ra.

Mạnh Ninh và Tiêu Bình đứng cách xa, Lộc Kim Triều cũng không đứng trực

diện trước cửa, mà lùi về phía sau mấy bước.

Cửa thang máy từ từ mở ra.

Bên trong trống không.

Không có người, cũng chẳng có quỷ.

Chỉ có một dấu chân.

Một đôi dấu chân bẩn thỉu, dính thứ dịch nhơm nhớp cùng màu với những chất

lỏng hôi thối trên thi thể Trần Hải.

“Quả nhiên!” Giọng Mạnh Ninh run run, đầy sợ hãi: “Đêm qua, trong thang

máy, thật sự… có quỷ!”

Con quỷ ấy, sau khi giếc Trần Hải, nó đi đâu?

Lộc Kim Triều chậm rãi ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc cửa thang máy khép lại,

cô nhìn lên phần trần có gắn đèn — vị trí giếng thang máy.

Phía trên đó. có gì sao?

Nếu không thì tại sao cô luôn cảm thấy trần thang máy hơi bị lõm xuống?

Giống như có vật nặng nào đó đặt trên đó, đè sập phần nóc thang.

Trước đó, thang máy đã thế này chưa?

Trong ấn tượng, hình như không phải vậy. Dù chỉ mới đi thang máy một lần,

nhưng cô đã quan sát rất kỹ.

Dù thế nào đi nữa, thang máy này tuyệt đối không thể đi thêm lần nào nữa.

Ca trực đêm nay, chắc chắn sẽ đầy nguy hiểm. Cô phải nghĩ cách, làm thế nào

để hoàn thành tuần tra một cách an toàn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.