Quy Tắc Gặp Quỷ

Chương 71: Nhà Tang Lễ Họ Vương (11)



Sẵn sàng

Công việc ban ngày rất đơn giản, việc duy nhất trông có vẻ nguy hiểm chính là

thu dọn xác của Trần Hải.

Làm xong thuận lợi, thời gian còn lại coi như khá tự do. Cho đến khi màn đêm

buông xuống, cũng chưa hề xuất hiện thêm bất kỳ dị thường nào.

Đến lúc bàn giao ca, trạng thái của Mạnh Ninh đã kém đến cực điểm. Cho dù

trong lòng tràn đầy nỗi sợ hãi với bóng đêm đang kéo đến, nhưng sự mệt mỏi

về cả thể xác lẫn tinh thần đã khiến cô ấy gần như không thể mở mắt nổi.

“Cô đi ngủ trước đi. Với trạng thái này, cho dù có xảy ra chuyện gì bất ngờ, cô

cũng chẳng phản ứng kịp đâu”

Thấy Mạnh Ninh có chút không dám đi ngủ, Tiêu Bình chỉ có thể khuyên nhủ

như vậy.

Mạnh Ninh đi theo họ cũng chẳng giúp ích được gì, ngược lại còn làm chậm

trễ thời gian, mà với trạng thái hiện giờ, bất cẩn một cái sẽ biến thành gánh

nặng. Tiêu Bình thật sự không muốn để cô đi cùng.

“… Được rồi, vậy hai người phải cẩn thận đấy”

Mạnh Ninh không muốn ở một mình, nhưng cô quả thực không chống đỡ nổi

nữa, đầu óc choáng váng, thân thể rã rời, cô biết điều mình cần nhất lúc này

chính là nghỉ ngơi.

Sau khi Mạnh Ninh rời đi, trời đã hoàn toàn tối đen.

Trong phòng trực, hai người đang chờ đến giờ tuần tra.

“Tối nay chúng ta vẫn tuần tra theo thứ tự hôm qua bọn họ đi sao?” Tiêu Bình

hỏi.

Lộc Kim Triều nghĩ một lát rồi đáp: “Đổi thứ tự đi, nhà xác vẫn để cuối cùng,

đặt phòng tưởng niệm trước nhà xác”

Đêm qua chỉ có hai chỗ này xuất hiện dị thường, vậy thì đặt hai chỗ này ở sau

cùng.

“Rõ rồi” Tiêu Bình gật đầu.

“Đề phòng bất trắc, mỗi người mang theo hai cây nến” Lộc Kim Triều lại dặn.

Đêm qua không mất điện, nhưng đó chỉ mới là đêm đầu tiên bước vào trạm

chờ.

Thời gian từng chút trôi qua, Lộc Kim Triều cảm nhận rõ tim mình đang căng

dần lên, bầu không khí căng thẳng dần dần lan khắp căn phòng trực nhỏ hẹp.

Ban ngày trong nhà tang lễ còn thấp thoáng bóng người, nhưng vừa đến đêm

tối, nơi này liền như biến thành một thế giới khác. Đừng nói là khách, ngay cả

nhân viên cũng chẳng thấy một ai.

Như thể trong nhà tang lễ to lớn này, chỉ còn lại mấy hành khách bọn họ.

Tích tắc.

Tích tắc.

Là tiếng thời gian chảy trôi từng chút một.

“Gần đến giờ rồi” Lộc Kim Triều nhìn đồng hồ, đứng dậy.

Tiêu Bình cũng không nói rõ được tại sao. Rõ ràng lúc mới đặt chân lên

chuyến tàu này, anh còn nghĩ mình là người lớn tuổi nhất trong bốn người, có

nhiều kinh nghiệm xã hội nhất, anh phải là người nắm quyền chủ động trong

quá trình làm nhiệm vụ.

Nhưng sau khi bước vào trạm chờ, vị trí chủ đạo kia lại bị cô gái trước mặt

chiếm lấy một cách vô thức.

Rõ ràng lúc đầu nhìn cô, anh còn nghĩ cô sẽ là một kẻ rắc rối, vậy mà theo tiến

trình nhiệm vụ, Tiêu Bình lại bất ngờ phát hiện, thiếu nữ mang khí chất có phần

âm trầm này lại cực kỳ trầm ổn, thông minh.

Nhiều lúc còn quả quyết hơn anh rất nhiều, mà nhân phẩm cũng không tệ, ít

nhất là cô bằng lòng nhắc nhở anh.

Vì vậy, Tiêu Bình cũng nguyện ý tạm thời nghe theo sự chỉ huy của cô.

Thời gian đã sang 11 giờ đêm, hai người cầm lấy trang bị, bước ra khỏi phòng

trực.

Đêm nay yên tĩnh đến lạ thường, không chỉ không có một tiếng người, ngay cả

tiếng gió cũng biến mất. Lộc Kim Triều đi trên đường, chỉ nghe thấy bước chân

của mình và Tiêu Bình.

Điểm tuần tra đầu tiên của họ, vẫn là sảnh phục vụ.

“Hả?”

Chưa kịp đến gần, Tiêu Bình đã phát ra tiếng nghi hoặc.

“Tôi nhớ Mạnh Ninh có nói, lúc bọn họ tuần tra, đèn trong sảnh phục vụ được

bật sáng, tôi không nhớ nhầm chứ?”

Ngữ khí anh mang theo vài phần nghi ngờ, đến khi thấy Lộc Kim Triều gật đầu

xác nhận anh không nhớ lầm, sắc mặt anh liền trầm xuống vài phần.

Họ không thể chắc chắn sảnh phục vụ ban đêm có yêu cầu tắt đèn hay không,

cho nên tòa nhà trước mắt chìm trong bóng tối bỗng trở nên đầy bất định.

vuong-11.html]

“Có thể là người tan ca hôm qua quên tắt thôi?” Tiêu Bình cố gắng tìm một lý

do.

“Đi xem thử đã” Lộc Kim Triều thì không do dự quá lâu.

Bất kể đèn là ai tắt, họ đều phải đi xem.

“… Được”

Cho dù Tiêu Bình chẳng muốn đến gần, nhưng tình thế trước mắt, anh chỉ có

thể bước theo sau Lộc Kim Triều, tiến về phía sảnh phục vụ đen kịt.

Đối với bố cục của sảnh, cả hai vẫn khá quen thuộc, ngoài lần đầu tiên đến

đây, ban ngày hôm nay họ cũng đã đi đi lại lại hai lượt ở những nơi cần tuần

tra.

Ánh trăng trong trạm chờ luôn không đủ sáng, đèn đường ven lối đi cũng

chẳng chiếu nổi tòa nhà, bọn họ chỉ có thể dựa vào ánh sáng đèn pin để quan

sát tòa kiến trúc ít nhất đã có hơn ba mươi năm tuổi này.

Ban ngày tới gần nơi này, lúc nào cũng thấy bề ngoài đã được sửa sang, không

tính là hiện đại nhưng chí ít cũng sạch sẽ chỉnh tề.

Chỉ là, vào lúc này, khi ánh đèn pin rọi lên, không biết có phải ảo giác hay bóng

cây đổ xuống, Tiêu Bình luôn cảm thấy trên bức tường thoáng hiện lên vết

loang lổ.

Như là vết bẩn rửa mãi không sạch.

Nhưng khi anh rọi lại lần nữa, lại không thấy gì khác thường.

“Ảo giác sao?”

Anh nhìn kỹ hồi lâu, đúng là chẳng có dấu vết dơ bẩn nào, chắc… là nhìn nhầm

rồi.

Cẩn thận hơn, anh hỏi Lộc Kim Triều: “Vừa rồi cô có thấy gì trên tường không?”

Anh mong cô trả lời là không thấy gì, nhưng…

“Hình như có dấu vết gì đó, không rõ, thoáng qua thôi”

Nhất Tiếu Hồng Trần

Rõ ràng Lộc Kim Triều cũng nhìn thấy.

Sảnh phục vụ đột ngột tắt đèn, quả nhiên, đã xảy ra vấn đề sao?

Sự việc đột nhiên trở nên khó nhằn, đêm qua còn an toàn, nay lại phát sinh dị

thường, khiến Tiêu Bình có chút chùn bước.

“Chúng ta đứng ở đây cũng coi như tuần tra rồi chứ? Có thể không cần đi sát

quá không?” anh hỏi.

Lộc Kim Triều không gật cũng chẳng lắc, chỉ đáp: “Tôi không chắc, nhưng tôi

sẽ đến gần xem thử. Anh không muốn đi thì có thể chờ ở đây”

【Tại sao lại nói thế?】

Ngay trong lúc căng thẳng, trước mắt cô bỗng hiện ra một dòng chữ máu.

【Nói với anh ta rằng đứng đây đã coi như tuần tra xong, hoặc nói với anh ta

rằng như thế tuyệt đối không tính, anh ta buộc phải vào trong sảnh, đều có thể

hại chết anh ta. Vậy tại sao lại dùng cách nói mập mờ như vậy?】

Ánh mắt Lộc Kim Triều chợt lóe, từ lời của tấm da dê rút ra hai thông tin.

Thứ nhất, đứng đây không tiến lại gần thì không tính là tuần tra, sẽ chết.

Thứ hai, bước vào sảnh phục vụ, sẽ chết.

Chẳng lẽ tấm da dê không biết rằng nói như thế sẽ lộ thông tin cho cô sao?

Lộc Kim Triều hơi cụp mắt, rồi khẳng định, nó cố tình nói vậy.

Tấm da dê không bao giờ nói dối, nhưng tuyệt đối cũng không thể giúp cô, việc

nó nói ra những thông tin này, chỉ có thể là muốn hại cô.

Cô cần phải suy nghĩ, trong những thông tin ấy, rốt cuộc che giấu bẫy rập gì.

Trước hết có thể xác định, không thể vào sảnh phục vụ, nhưng không vào, chỉ

cần đến cửa nhìn vào, mới coi như hoàn thành tuần tra.

Dù sao đêm qua Mạnh Ninh cũng không hề bước vào nhà xác.

Chỉ có điều, điều kiện tiên quyết là phải “đến cửa”, chứ không phải đứng từ xa

nhìn qua là xong.

Xem ra, trong thông tin này dường như không giấu được bẫy rập gì?

Chẳng lẽ tấm da dê chỉ đang dụ dỗ cô làm việc có thể hại chết đồng đội?

Hay là, nó mang ác ý, chỉ để thưởng thức bộ dạng cô chìm trong sợ hãi?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.