Khi Tô Thanh Từ xách đồ quay lại thì La Tùng và Lư Lâm Bình đã bỏ đồ xuống,
quay đầu đi rồi. Tô Thanh Từ nhìn bóng lưng ủ rũ của hai người họ, hỏi Lý Lệ:
“Sao thế? Không kiếm được cái chảo sắt nào à?”
Lý Lệ gật đầu, tiến lên đỡ lấy đồ trong tay Tô Thanh Từ, xuýt xoa tiếc rẻ: “Thanh
Từ ơi, sao cậu mua nhiều đồ thế? Tuy chúng ta xuống nông thôn có chút tiền
trợ cấp, nhưng sau này làm gì còn nữa. Đây đâu phải ở nhà, bố mẹ người thân
đều không bên cạnh. Chúng ta phải chi tiêu tiết kiệm chút, lỡ sau này có
chuyện gì cần dùng đến tiền”
Tô Thanh Từ bóc một viên kẹo, nhét vào cái miệng nhỏ đang lải nhải của Lý Lệ.
“Được rồi, bà quản gia của tôi ơi, tôi biết rồi. Cậu trông đồ hộ mình chút nhé,
mình đi xách cái bọc đồ kia lại đây”
Lý Lệ đột nhiên bị nhét viên kẹo, đang say sưa tận hưởng vị ngọt ngào tan
trong miệng. Đến khi hoàn hồn thì Tô Thanh Từ đã chạy xa tít.
Đi đến một con hẻm vắng vẻ, cảnh giác nhìn quanh không thấy ai, Tô Thanh Từ
liền chui tọt vào trong không gian nông trường. Theo bản năng, cô liếc nhìn
đồng hồ đếm ngược trên TV.
5 giờ 37 phút 43 giây
5 giờ 37 phút 42 giây
Tô Thanh Từ chạy vội đến khu du lịch sinh thái. Cô dùng ý niệm tháo cái chảo
sắt đang gắn chặt trên bếp lò đất ra ngoài.
Keng ~
Cái chảo sắt rơi xuống đất, muội than đen sì dưới đáy chảo rụng ra một lớp
theo cơn chấn động. Không có tay cầm, chỉ trơ trọi một cái lòng chảo, cũng
không tính là to, đường kính tầm hơn 70cm, nhưng một gia đình bình thường
mười người ăn là dư sức dùng. Vì để ngoài trời dầm mưa dãi nắng nên mặt
chảo lốm đốm vết gỉ sét.
Lấy được chảo sắt xong, Tô Thanh Từ nhanh chóng rời khỏi nông trường. Thời
gian trong nông trường của cô hiện tại không còn nhiều. Mấy tiếng đồng hồ
này là để dành cho những lúc nguy cấp cứu mạng. Khi chưa tích lũy đủ thời
gian để phung phí, cô không thể lãng phí dù chỉ một phút một giây.
Đi dạo một vòng, Tô Thanh Từ tìm đến trạm thu mua phế liệu.
Cô vốn không ham học, cũng chẳng muốn phấn đấu, nhưng hiện tại không biết
tình hình ở nhà thế nào. Theo lịch sử cô từng học, hình như năm 77 sẽ khôi
phục thi đại học đúng không nhỉ? Còn hơn bốn năm nữa, kiếm một bộ sách
giáo khoa về giữ phòng thân cũng tốt chứ? Không dùng được thì dán tường
cũng xong.
Nhà ở điểm thanh niên trí thức là nhà tường đất, ngay cả lớp trát tường cơ bản
cũng không có. Lại thêm mùa xuân mưa nhiều nên ẩm thấp vô cùng. Lần trước
cô ngồi dựa lưng vào tường một lúc, thế là dính đầy bùn đất lên lưng áo.
Tại trạm thu mua phế liệu, Tô Thanh Từ lấy năm sáu viên kẹo trái cây vừa mua
ở Cung Tiêu Xã đưa cho ông bác trông cửa.
“Bác ơi, cháu muốn vào tìm ít báo cũ. Cháu quan tâm đến sự phát triển của đất
nước, lúc rảnh rỗi muốn đọc để giếc thời gian”
“Đi chỗ khác chơi, ở đây”
Đang định từ chối thì ông bác nghẹn lời khi nhìn rõ mấy viên kẹo trong tay cô.
Nghĩ đến đứa cháu trai nhỏ sống nương tựa với mình, ông nuốt nước miếng,
nhanh tay nhét mấy viên kẹo vào túi áo. Cảnh giác nhìn trái nhìn phải, ông
phẩy tay với Tô Thanh Từ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Nhanh lên, nhanh lên, đừng có ở lâu quá đấy”
Đám thanh niên mấy năm nay thật là, ai cũng mơ tưởng đến đây đào bảo vật.
Cũng không nghĩ xem, kể cả người ta mang phế liệu đến bán là kẻ mù, thì ông
đây cũng đâu có đui. Có đồ tốt thì còn đến lượt chúng nó chắc?
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-20-kiem-duoc-cai-chao-
sathtml]
Tô Thanh Từ thấy dáng vẻ cảnh giác của ông bác, liền lách người vào trong
trạm phế liệu. Cô như “quân Nhật vào làng”, sục sạo tìm kiếm khắp nơi. Một ít
báo cũ sạch sẽ, còn cả sách giáo khoa cấp ba. Chẳng mấy chốc đã gom được
một chồng lớn. Nhưng sách giáo khoa không đủ bộ, trùng lặp khá nhiều. Cô
sàng lọc lại trong đống sách đã chọn, mỗi môn giữ lại ba bốn cuốn còn khá
nguyên vẹn, còn lại thì bỏ lại. Lỡ sau này cần dùng để tạo quan hệ, hoặc bí quá
thì mang ra dán tường.
Nhớ đến mấy cuốn tiểu thuyết từng đọc kiếp trước, trạm phế liệu chỗ nào cũng
là kho báu, đồ cổ, vàng bạc, ngọc ngà châu báu đầy rẫy. Tô Thanh Từ tìm sách
xong liền nảy sinh ý định này. Cô nhảy vào đống đồ gỗ nội thất cũ lục lọi.
Đáng tiếc, thực tế và mộng tưởng luôn khác xa nhau. Trong mơ thì ngăn kéo
vứt lăn lóc chứa đầy bảo vật, hay những chiếc két sắt chưa mở khóa, vàng thỏi
nặng cả cân. Còn thực tế là.
Tô Thanh Từ nhìn đống chân bàn gãy vụn và những mảnh gỗ nát trước mặt. Dù
trí tưởng tượng có phong phú đến đâu, cô cũng không thể hình dung ra đống
gỗ này trước khi bị tháo rời là cái bàn hay cái tủ nữa.
Tuy nhiên, ở khu vực chứa giấy vụn, cô lại tìm được khá nhiều thứ giống như
sách cổ, tranh cổ, còn có không ít bản viết tay, đều được bảo quản khá tốt. Tô
Thanh Từ tuy không biết giá trị thực hư, nhưng theo bản năng cảm thấy đây
đều là đồ tốt. Cô chẳng khách sáo, lại nhảy vào đống sách vở bới móc. Chỉ cần
cảm thấy cuốn sách hay bức tranh chữ nào có chút dấu vết thời gian là cô
ném ngay vào không gian. Mình xem không hiểu thì cứ ném vào đó đã.
Cũng chẳng trách mấy thứ này không ai thèm lấy, đến cô – một sinh viên tốt
nghiệp đại học có kiến thức – còn chả hiểu, thì người khác hiểu sao nổi?
“Khụ khụ khụ ~” “Hừm hừm ~ khụ khụ khụ ~”
Ông bác trông cửa ho hắng liên tục. Tô Thanh Từ biết ý, đây là ông bác đang
giục mình. Tìm kiếm cũng tàm tạm rồi, cô không tham lam, ôm chồng báo cũ
và sách giáo khoa đi ra.
“Bác ơi, bác cân cho cháu xem hết bao nhiêu tiền ạ”
Ông bác nhìn chồng sách báo cao ngất ngưởng, hóa ra là đến tìm báo thật à?
Ông cứ tưởng lại thêm một đứa ngốc đến tìm kho báu.
“Khỏi cân, đưa hai hào đi”
“Hai hào ạ?”
“Sao? Chỗ này của cô ít nhất cũng mười mấy cân, hai hào mà cô còn chê đắt
à? Tôi mà cân lên thì không chỉ giá này đâu”
Nghĩ đến mấy viên kẹo trong túi, ông bác cắn răng: “Một hào tám, không thể
ít hơn được nữa”
“Không phải đâu bác, cháu đâu có bảo đắt. Hai hào thì hai hào ạ”
Tô Thanh Từ nghĩ đến khu giấy vụn bị cô lấy đi một đống, trong lòng có chút
chột dạ.
Sắc mặt ông bác dịu lại, còn tưởng gặp phải đứa không biết điều. Khi đưa tiền,
Tô Thanh Từ lén nhét thêm một nắm kẹo cho ông.
Ông bác vội ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa dò xét, đôi bàn tay thô ráp nhanh
chóng nhét kẹo vào túi quần.
“Cái đó, cô đợi chút. Cái này cho cô cầm về chơi. Đừng để người khác thấy
đấy”
Vừa nói, ông bác nhanh tay dúi cho Tô Thanh Từ một vật gì đó. Tô Thanh Từ
thấy điệu bộ lén lút của ông bác cũng không dám nhìn kỹ, lấy tay che lại rồi
ném thẳng vào nông trường.
“Cảm ơn bác, cháu về đây ạ”
Tìm một chỗ vắng, cô ném bó sách báo vào nông trường. Sau đó lấy bọc đồ và
cái chảo sắt ra, rồi đội chảo lên đầu, kéo lê bọc đồ đi về phía trạm lương thực
hội họp với đám Lý Lệ.