Sau Khi Cô Nàng Tiểu Thư Trí Thức Xuống Nông Thôn, Bị Anh Chàng Chăn Bò Thô Kệch Ôm Eo.

Chương 21: Mặt dày quá thể



Tống Cảnh Chu vừa dắt xe ra khỏi ngõ thì thấy một người đội chảo sắt trên

đầu, vác một cái bọc to tướng lao sầm sập về phía mình. Hắn vội dừng bước,

nhưng đối phương cứ như bị mù, đâm sầm vào ghi đông xe đạp của hắn, rồi

bật ngửa ra sau, ngã phịch mông xuống đất.

“Ui da ~ Cái đồ mù dở nào”

“Đâm chết bà rồi ~, ui da, không có hai trăm đồng thì đừng hòng xong

chuyện này!”

Tô Thanh Từ hất cái chảo sắt ra, mở miệng mắng ngay.

Tống Cảnh Chu: “”

Rốt cuộc là ai mù dở hả?

“Tôi nói cho cô biết nhé, tôi đã đứng im ở đây từ trước khi cô lao tới rồi. Là tự

cô cắm đầu húc vào ghi đông xe tôi, còn dám mắng tôi mù dở à? Tôi còn chưa

bắt đền cô làm hỏng xe tôi đấy. Mắt mũi kèm nhèm thế cô còn đội cái nắp nồi

ra đường làm gì?”

Giày vải đen đế dày, quần Tôn Trung Sơn, áo sơ mi trắng dài tay, eo thon, đầu

đinh. Nhìn từ dưới lên, chiều cao ít nhất cũng mét tám.

“Anh chăn bò?”

Tô Thanh Từ lồm cồm bò dậy, chuyển ánh mắt sang chiếc xe đạp Phượng

Hoàng khung nam (xe 28) của Tống Cảnh Chu. Cô đang rầu rĩ không biết làm

sao tha cái bọc này về đây! Đồ đạc để hơ hớ bên ngoài thế này, đi cùng đám La

Tùng cũng chẳng tiện thu vào không gian.

“Ui da ~ đau mắt cá chân quá. Chắc chắn là vừa rồi bị anh đâm trúng rồi!”

Lúm đồng tiền của Tống Cảnh Chu cũng bị chọc cho hiện ra vì tức: “Tôi không

đâm cô, hơn nữa chỗ cô đang xoa là đầu gối chứ không phải mắt cá chân”

“Là anh đâm, chính là anh đâm! Không phải anh đâm chẳng lẽ tôi tự nhắm

mắt lao vào anh à? Anh nói thẳng đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Tô Thanh Từ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng bị anh

đâm trúng, chân đau rồi”

Tống Cảnh Chu lười đôi co với cô, dắt xe định đi. Tô Thanh Từ vồ lấy, ôm chặt

lấy đùi hắn.

“Anh không được đi, đâm người ta rồi định bỏ chạy à, đừng hòng”

Tống Cảnh Chu nghiêng xe đạp, hai tay giữ chặt cạp quần: “Buông tay, tôi bảo

cô buông tay ra!”

“Không buông, nhất định không buông!”

Nghĩ đến cảnh phải vác đống đồ này đi bộ dưới trời nắng chang chang về thôn,

không biết xấu hổ thì cứ không biết xấu hổ đi vậy.

Vài phút sau, Tống Cảnh Chu mặt đen sì chở Tô Thanh Từ đến cửa trạm lương

thực.

“Cô bảo còn đồ gì nữa? Nhanh lên”

“Được được, xong ngay đây!”

Tống Cảnh Chu nhìn Tô Thanh Từ nhảy phắt xuống xe, chạy như bay về phía Lý

Lệ. Giờ thì chân hết đau rồi? Chẳng những lười, mặt còn dày như thớt. Không,

thế này thì không thể gọi là mặt dày nữa. Cô ta căn bản không phải phụ nữ!

Nghĩ đến cảnh trong con hẻm vừa rồi, quần hắn suýt chút nữa bị cô ta kéo tụt

xuống, Tống Cảnh Chu cảm thấy phổi mình sắp nổ tung. Trên đời này sao lại

có loại người kỳ quặc thế này chứ?

“Thanh Từ, kia chẳng phải là cái anh gì trong đội mình sao?”

thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-21-mat-day-qua-thehtml]

Lý Lệ nhìn qua vai Tô Thanh Từ về phía trước.

“Đúng đúng, chính là cái anh chăn bò lười biếng mình kể với cậu lần trước đấy.

Vừa rồi anh ta đâm phải mình, áy náy quá nên nhiệt tình muốn chở mình về.

Mình thấy anh ta chân thành quá nên rộng lượng chấp nhận lời xin lỗi”

Tô Thanh Từ một tay xách túi bột mì, một tay nâng bao tải khoai lang, thì

thầm: “Nhanh lên, nhanh lên, không thì lát nữa các cậu phải tự vác về đấy”

Lý Lệ ngẩn người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, vác bao gạo còn lại chạy

theo Tô Thanh Từ.

Tống Cảnh Chu nhìn hai cô thanh niên trí thức vác bao tải đi tới, mặt mày tái

mét.

Lý Lệ không dám lại gần quá, chưa đến bên xe đã đặt bao tải xuống. Cô hơi sợ

Tống Cảnh Chu. Tuy Tống Cảnh Chu trông rất nam tính, nhưng lông mày rậm

và xếch, cung mày cao, mắt dài và hơi hếch lên, cộng thêm gò má cao, nhìn

vừa chính trực vừa tà khí, đầy vẻ hoang dã. Nhìn thế nào cũng không giống

người tốt.

Khoai lang và gạo được buộc chặt, treo mỗi bao một bên xe. Trên ghi đông

treo lủng lẳng đủ thứ đồ mua ở Cung Tiêu Xã. Chảo sắt và niêu đất khó mang

theo nên Tô Thanh Từ để lại cho Lý Lệ. Lúc này cô đang ôm cái bọc to tướng

ngó nghiêng quanh xe, tính xem nhét vào đâu.

Lý Lệ nhìn sắc mặt đen như mực tàu của Tống Cảnh Chu, kéo áo Tô Thanh Từ:

“Cái đó, chất nhiều quá khó đạp lắm, cậu xem, chạm cả vào đầu gối anh ấy rồi

kìa. Cái bọc của cậu chiếm chỗ quá, để lại đi, bọn tớ xách về cho. Tớ với La

Tùng, Lư Lâm Bình ba người lận, chút đồ này xách được. Chở giúp bọn tớ lương

thực về là đỡ đần nhiều lắm rồi”

Khoai lang và gạo mỗi bao cũng mấy chục cân chứ ít gì. Còn trong cái bọc của

Tô Thanh Từ chủ yếu là quần áo, nhìn to nhưng thực ra không nặng.

Tô Thanh Từ quay đầu nhìn sắc mặt Tống Cảnh Chu, vội vàng gật đầu:

“Được rồi, vậy cái bọc của mình để lại”

Cô tháo cái bọc xuống đưa cho Lý Lệ, sau đó nhảy phắt lên yên sau xe. Vỗ vỗ

vào eo Tống Cảnh Chu: “Xong rồi, đi thôi, đi thôi ~”

Tống Cảnh Chu cứng người, vành tai đỏ bừng ngay lập tức, sau đó như chột dạ

liếc nhìn Lý Lệ đang đứng bên cạnh. Thấy cô không chú ý đến mình, hắn mới

đẩy xe về phía trước lấy đà, nhanh chóng nhảy lên xe đạp đi.

Tô Thanh Từ nhìn ruộng đồng cây cối lùi dần về phía sau, nhắm mắt tận hưởng

làn gió nhẹ phả vào mặt. Phải công nhận là thời đại này chưa bị ô nhiễm công

nghiệp nặng, không khí ngọt lành vô cùng.

Điểm trừ duy nhất là cơ thể này khá gầy yếu. Mông chẳng có mấy thịt, ngồi

trên cái gác baga trơ trọi thanh sắt này, cứ mỗi phút nảy lên 800 lần, cô cảm

giác mông mình sắp vỡ làm tám mảnh.

Còn Tống Cảnh Chu phía trước cảm nhận được đôi bàn tay nhỏ đang nắm chặt

áo ở hai bên eo mình, cả nửa thân trên cứng đờ không dám cử động.

Vừa đến đầu thôn, Tống Cảnh Chu đã phanh xe lại.

“Xuống đi”

Tô Thanh Từ nghiêng đầu nhìn: “Còn xa lắm mới tới nơi mà. Anh chở tôi đến

tận điểm thanh niên trí thức đi, nặng thế này tôi làm sao vác nổi?”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu

Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.

Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt

Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.

Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ

♥♥

.

Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Cô xuống đi, tự đi bộ về, đồ đạc lát nữa tôi chở thẳng đến điểm thanh niên trí

thức cho. Nhanh lên, để người ta thấy không hay đâu, đừng làm hỏng thanh

danh của tôi, tôi còn chưa lấy vợ đâu đấy!”

Tô Thanh Từ nghe giọng điệu ghét bỏ của hắn, không khỏi trợn tròn mắt: “Tôi

á? Làm hỏng thanh danh của anh? Anh chăn bò à, anh làm ơn có chút liêm sỉ

đi. Anh đường đường là một thằng đàn ông chân tay lành lặn, không chịu

xuống ruộng làm việc, cả ngày chỉ nghĩ chuyện câu cá. Với ba điểm công của

anh thì ai thèm gả cho anh, lấy về để chết đói à? Bà mẹ vợ nào lại đi quý hóa

loại con rể như anh?”

“Đi bộ về thì đi”

“Này, anh đạp nhanh thế làm gì? Tôi còn chưa nói xong mà ~”

Tống Cảnh Chu nhổm mông khỏi yên xe, đứng lên đạp như bay. Cô ta chẳng

những lười, mặt dày, mồm miệng độc địa mà mắt còn có vấn đề nữa! Gả cho

hắn mà chết đói à? Cả cái vùng này có được mấy chiếc xe đạp? Ông đây mà

là người để vợ chết đói sao? Lại còn mở mồm ra là chăn bò. Cô không chăn

trâu chắc? Hai người ghét nhau như chó với mèo!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.