Nhưng lúc này, Tô Thanh Từ chạy khắp cả khu du lịch sinh thái, siêu thị và nhà
hàng đều không thấy một bóng người.
Điều khiến cô cảm thấy kỳ quái hơn là khi chạy, cô có cảm giác như “rút đất
thành tấc”. Tô Thanh Từ lớn lên ở trang trại, quen thuộc nơi này đến mức nhắm
mắt cũng đi được. Rõ ràng từ biệt thự cô ở đến khu du lịch chạy bộ cũng phải
mất chừng 2 phút, nhưng lúc này cô chạy chưa đến 5 giây đã tới nơi.
Nhớ lại mấy cuốn tiểu thuyết từng đọc, trong lòng Tô Thanh Từ nảy ra một khả
năng.
Ý niệm vừa động: “Ra ngoài ~”
Cảnh vật loáng cái thay đổi, quả nhiên, cô lại trở về cái điểm thanh niên trí
thức tồi tàn kia. Ngước nhìn chân dung Mao Chủ tịch trên tường đất, hơi thở
cô trở nên dồn dập.
“Vào trong ~”
Vừa dứt lời, cô lại xuất hiện trong biệt thự ở nông trường.
“Thế này là ý gì? Mình chết rồi? Mình sống lại? Sau đó ông trời biết di sản
của mình không ai thừa kế nên gửi luôn qua đây cho mình? Con mẹ nó, tôi cảm
tạ mười tám đời tổ tông nhà ông nhé!”
..
“Ọt ọt ọt”
Một âm thanh không đúng lúc vang lên. Tô Thanh Từ ngẩng đầu lầm bầm
chửi đổng, rồi quen cửa quen nẻo chạy vào bếp, mở tủ lạnh. Quả nhiên, đống
tôm hùm đất đông lạnh trước khi chết vẫn còn đó.
Tô Thanh Từ vớ lấy hộp cherry và dâu tây trong tủ lạnh nhét đầy miệng. Sau đó
mới lấy tôm hùm đất đã sơ chế ra. Thành thục bật bếp, đun nóng dầu. Đảo qua
tôm hùm, đổ vào hai lon bia, ném gói gia vị vào, chỉnh lửa nhỏ để hầm liu riu.
Bản thân cô thì hướng về phía bên ngoài nông trường. Cảm giác của cô không
sai. Chỉ cần ý niệm vừa động, cô có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào trong nông
trường. Căn bản không cần tự chạy.
Và kích thước nông trường này cũng vừa vặn bằng đúng địa bàn của cô ở thời
hiện đại. Chỗ cột mốc ranh giới chôn trên thảo nguyên giống như có một bức
tường vô hình sừng sững, không thể bước qua dù chỉ một bước, dư ra một tấc
cũng không có. Cổng lớn nông trường cũng bị kết giới ngăn cách, giống như
điểm phân giới, có một bức tường lạnh lẽo vô hình chặn cô lại. Con sông cũng
chỉ có đoạn thuộc về cô, thượng nguồn và hạ lưu đều là sương mù trắng xóa,
không nhìn thấy điểm cuối.
Tô Thanh Từ đứng bên bờ sông, nhìn cá bơi lội tung tăng dưới nước. Trong
lòng thầm niệm: “Cá ơi tới đây ~”
Giây tiếp theo. Vèo ~
Một con cá lớn đang nhảy nhót từ dưới sông bay lên, chui tọt vào lòng cô.
Mày mò một hồi, Tô Thanh Từ cũng đại khái hiểu ra. Chuyện này giống như
mấy cái tiểu thuyết tu tiên đời sau hay viết. Cô chính là chúa tể của cái tiểu
thế giới này. Muốn làm gì, trực tiếp dùng ý niệm điều khiển là được.
“Tốt quá, mình đang sầu vì phải chăm sóc đống động vật và vườn rau này đây!”
Hiểu ra mình có thể dùng ý niệm điều khiển mọi thứ trong nông trường, khóe
miệng Tô Thanh Từ không nhịn được nhếch lên. Có cái trang viên này, cô còn
sợ cái quái gì nữa. Có ăn có uống, trực tiếp ở trong này dưỡng lão là xong.
Phải biết, nông trường này có nhà nghỉ và khu du lịch sinh thái lớn, du khách
qua lại đông đúc, việc làm ăn rất tốt. Cho nên nuôi rất nhiều gà, vịt, cá, thỏ,
heo, bò, dê để lấy thịt. Vườn rau lại càng trồng đủ loại rau củ quả đúng mùa và
trái mùa để cung cấp cho nhu cầu hàng ngày. Có thể nói trang viên đã sớm tự
cung tự cấp, thậm chí còn dư thừa để du khách mua mang về. Trong siêu thị
lại càng đầy đủ các loại nhu yếu phẩm, thực phẩm. Bên cạnh siêu thị còn có
một phòng y tế, các loại thuốc thông thường cũng không thiếu.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Vốn dĩ Tô Thanh Từ còn lo lắng ông trời đưa cái nông trường lớn thế này đến
cho mình mà không để lại cho mình mống nhân viên nào thì chết dở. Giờ thì
ngon rồi, có năng lực dùng ý niệm khống chế toàn bộ nông trường. Việc chăm
sóc gia súc và vườn rau hoàn toàn không thành vấn đề.
Rất nhanh, Tô Thanh Từ với vẻ mặt hớn hở như nhớ ra điều gì, chạy vội về phía
biệt thự. Miệng lầm bầm: “Không gian nông trường đã có, tivi máy tính dùng
được chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ!”
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-4-bi-nong-truong-da-vang-
ra-ngoaihtml]
Nếu tivi máy tính cũng dùng được thì cô cảm thấy mình ru rú trong này cả đời
cũng chẳng sao. Gió nhẹ lướt qua, một tàn ảnh lóe lên trong không trung,
chẳng mấy chốc đã đến biệt thự.
Tô Thanh Từ đặt mông ngồi xuống bộ ghế sofa da đen trong phòng khách.
Cầm lấy điều khiển trên bàn trà, ấn nút mở cái tivi màn hình tinh thể lỏng 105
inch.
“Sáng rồi, sáng rồi”
Đôi tay nhỏ bé run run vì kích động, niềm vui sướng tột độ tràn ra từ đôi mắt
cong cong. Đáng tiếc, niềm vui ấy chỉ dừng lại trên mặt cô đúng ba giây rồi tắt
ngấm.
Tivi đúng là mở được, cũng sáng đèn. Nhưng dù chuyển kênh nào, trên màn
hình tinh thể lỏng đều chỉ hiện một cái đồng hồ đếm ngược to đùng.
0 giờ 15 phút 47 giây. 0 giờ 15 phút 46 giây. 0 giờ 15 phút 45 giây. ..
Tô Thanh Từ ném cái điều khiển lên bàn trà, mặt xanh mét chạy vào thư
phòng. Ấn nút nguồn máy tính, khởi động.
“Mẹ kiếp, cái gì thế này? Sao lại là một cái đồng hồ đếm ngược nữa? Ý là sao
hả?”
Tô Thanh Từ có chút sờ không ra đầu mối. Đập chuột xuống bàn máy tính, cô
chạy vào phòng ngủ tìm điện thoại và iPad. Nếu không có internet để giải trí,
cuộc đời cô sẽ mất đi hơn một nửa niềm vui.
May quá, màn hình iPad và điện thoại vẫn hiển thị bình thường. Nhưng sau khi
hí hoáy một hồi, Tô Thanh Từ phát hiện đều không thể kết nối mạng, tất cả các
ứng dụng khi bấm vào đều hiện thông báo “Vui lòng kết nối internet”. Bấm vào
danh bạ, tìm một số gọi đi, quả nhiên không liên lạc được. Thử vài số khác,
màn hình đều báo “Không có dịch vụ”.
Thử kết nối wifi trong phòng n lần đều thất bại, Tô Thanh Từ nháy mắt như bị
rút cạn nửa phần hồn vía. Ném điện thoại ra sau giường công chúa, cả người
ngã vật xuống giường lớn.
“Haizz ~ Ông trời quả nhiên mở cho mình một cái cửa sổ, sau đó đóng sập cửa
chính lại”
Buồn bã vài phút. Cô ôm cái bụng đói meo bò dậy một cách yếu ớt.
“Thôi, lấp đầy cái ngũ tạng lục phủ trước đã. Ít nhất nông trường cũng đi theo
rồi, dù không có internet thì cũng không chết đói được”
Bà Từ Giai vốn chẳng có bao nhiêu tình mẫu tử, nên từ tám tuổi Tô Thanh Từ
đã biết tự vo gạo nấu cơm. Tuy tay nghề bình thường nhưng chăm sóc bản
thân vẫn dư sức. Lúc này nồi tôm hùm đất trong bếp đã tỏa mùi thơm nức.
Dùng xẻng đảo qua một chút, nước sốt đã sệt lại. Rắc thêm chút rau mùi, tắt
bếp.
Tô Thanh Từ nhìn món ngon trước mặt, tâm trạng rốt cuộc cũng khá hơn vài
phần.
Phụt ~
Bật nắp lon bia, ngồi trên ghế sofa, cô cầm một con tôm hùm đất chuẩn bị
đánh chén no say. Cô không hề chú ý đến cái tivi màn hình lớn đối diện,
đồng hồ đếm ngược đã chạy đến những giây cuối cùng.
0 giờ 0 phút 2 giây. 0 giờ 0 phút 1 giây. 0 giờ 0 phút 0 giây.
“Bịch ~” “Á ~”
Tô Thanh Từ đang thành thục bóc tôm hùm đất bỗng cảm thấy một bàn chân
khổng lồ đá thẳng vào mặt mình. Sau đó cả người cô bay lên không trung.
Giây tiếp theo, cảnh vật xoay chuyển, cô đã ngã sấp mặt kiểu “chó gặm bùn”
trên nền đất đen sì của điểm thanh niên trí thức. Trên tay vẫn còn cầm một
con tôm hùm đất đang bóc dở.