Tô Thanh Từ ngã đến choáng váng, nằm bò trên mặt đất, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Mặt đất lạnh lẽo dán vào má cô, hồi lâu sau cô mới hoàn hồn.
Cô há mồm bò dậy: “Bố khỉ, thằng nào đá bà một phát thế hả?”
Giây tiếp theo, trong lòng Tô Thanh Từ trào lên một mối nghi ngờ. Trong không
gian còn có người khác. Giơ tay sờ gò má hơi tê dại. Hơn nữa đối phương còn
là một kẻ có võ lực không thấp.
“Vào trong ~” “Đánh người không đánh mặt, chửi người không vạch khuyết
điểm, chuyện này chưa xong đâu” “Vào trong ~” “Vào đi, tôi muốn vào trong ~”
Tô Thanh Từ lồng ngực rực lửa gào lên vài câu, nhưng đều không quay lại
được cái nông trường quen thuộc. Cô như nghĩ ra điều gì, nhiệt huyết trong
người lập tức nguội lạnh. Cô bắt đầu thử lại một cách dè dặt, nhẹ nhàng, cẩn
thận.
“Vào đi?” Không phản ứng.
“Tôi muốn vào trong ~” “Vào ~” “Vô?” “Về bên trong nông trường đi ~” “Tôi phải
về?” “Nông trường? Trang viên?” “Vừng ơi mở ra?” “Mẹ ơi mở cửa ~”
Nội tâm Tô Thanh Từ bắt đầu sụp đổ từng chút một.
“Nông trường của tôi ~ Tôi muốn vào ~” “Á á, đừng mà, là của tôi, của tôi, là tôi
mà ~” “Tên khốn nào cướp nông trường của bà?” “Ông trời, ông đang chơi tôi
đấy à?” “A a a a a a a a ~”
Tiếng kêu thảm thiết, sắc nhọn vang lên tại điểm thanh niên trí thức, khiến
mấy con chim trên cành cây quanh đó hoảng sợ bay tán loạn.
Lăn lộn một hồi, Tô Thanh Từ bị kích động đến phát điên, đầu tóc rối bù như tổ
gà, nằm vật ra đất thành hình chữ “Đại” (大), thở hồng hộc, ngực phập phồng
liên hồi. Nếu không phải trong tay vẫn còn nắm chặt con tôm hùm đất bóc dở,
Tô Thanh Từ thật sự sẽ nghĩ tất cả vừa rồi chỉ là giấc mộng hão huyền giữa
ban ngày.
Cô đờ đẫn nhét con tôm hùm vào miệng, nhai ngấu nghiến. Xúc cảm chân
thực cùng hương vị quen thuộc chứng minh mọi chuyện vừa rồi đều là thật.
Tô Thanh Từ lồm cồm bò dậy, cô sẽ không cam chịu như thế, chắc chắn có chỗ
nào đó cô chưa làm rõ. Nhưng tiếp theo dù cô thử cách nào cũng không vào
được. Tuy nhiên trong ý thức, cô vẫn cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của nông
trường, siêu thị, đồng cỏ, biệt thự. rõ mồn một, nhưng cứ là không thể vào
được.
Mặt trời từ từ lên cao, mắt thấy đã qua một buổi sáng. Người đi làm cũng sắp
về. Tô Thanh Từ chỉ đành tạm thời từ bỏ việc thăm dò không gian nông trường.
Tiếng búa sắt gõ kẻng “beng beng beng” từ xa vọng lại. Giờ tan tầm đã điểm.
Trên con đường nhỏ phía núi Bắc lác đác xuất hiện những bóng người vội vã
về thôn. Tô Thanh Từ vừa mới nhét đống đồ lộn xộn bị mình ném đầy đất vào
lại vali da, thì mấy thanh niên trí thức đi làm đã về tới nơi.
Điểm thanh niên trí thức có tổng cộng 11 người, 5 nữ, 6 nam.
Phòng nữ gồm có:
Chu Tuệ Quyên, 22 tuổi, người Thiểm Tây, xuống nông thôn năm 69, là thanh
niên trí thức cũ đã ở đây 4 năm, tính tình nhiệt tình, xởi lởi.
Lý Lệ, 18 tuổi, cùng quê Kinh Đô với Tô Thanh Từ, là một trong hai cô gái mới
đến đợt này, tính cách hoạt bát, đầy sức sống.
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-5-khong-vao-duoc-khong-
gian-nuahtml]
Trần Hải Anh, một thanh niên trí thức cũ, giọng nghe như người Sơn Đông, 25
tuổi, thuộc lứa đầu tiên về xây dựng nông thôn, đã ở Công xã Đào Hoa 6 năm.
Bạn bè cùng lứa phần lớn đã lấy chồng địa phương, chỉ còn cô ta vẫn khổ sở
bám trụ, chờ đợi cơ hội về thành phố. Có lẽ do cuộc sống lao động vất vả lâu
ngày, cả người cô ta toát ra vẻ u ám, cộng thêm khuôn mặt gầy gò vàng vọt
khiến ngũ quan vốn đoan chính trở nên khắc nghiệt ba phần.
Một cô gái khác khá thấp bé tên Trần Tú Hương, 20 tuổi, tính tình khúm núm,
luôn cúi đầu ít nói.
Phía nam sinh có 6 người:
La Tùng (19 tuổi), Lư Lâm Bình (18 tuổi), hai người này cùng đợt từ Kinh Đô tới,
nhìn qua là biết chưa từng chịu khổ, trên mặt còn vương nét ngạo khí của trai
thành phố.
Mấy thanh niên trí thức cũ gồm: Mạnh Trường Tú, Mạnh Trường Hoa (hai anh
em), Lưu Quần Phúc, Phùng Kiến Quân.
Lưu Quần Phúc tính tình hiền lành. Phùng Kiến Quân, 26 tuổi, hiện là người
phụ trách điểm thanh niên trí thức, mặt chữ điền, trông rất phong sương. Anh
ta và Trần Hải Anh là đồng hương, cũng là lứa thanh niên trí thức già nhất ở
đây, đã bám trụ hơn 6 năm.
Có người là có giang hồ, đám thanh niên trí thức này ai cũng có chút chữ
nghĩa, mỗi người đều có toan tính riêng.
Ngay ngày đầu tiên mới đến, chuyện phòng ốc đã gây ra một trận xôn xao.
Nguyên nhân là đợt này người mới đến khiến ký túc xá vốn đã chật chội nay
càng thêm chen chúc. Bên phòng nữ, Trần Hải Anh là người đầu tiên không
vui. Cô ta vất vả lắm mới ép được hai cô thanh niên trí thức trước kia đi lấy
chồng để phòng rộng rãi hơn chút, kết quả lại bị nhét thêm hai người vào.
Sau đó đại đội trưởng thấy ầm ĩ quá mức mới tuyên bố: Vốn định xây thêm nhà
từ cuối năm ngoái nhưng mưa gió rét mướt nên chưa khởi công được, giờ lại
vướng vụ xuân, chờ qua vụ gặt sẽ xây thêm, giờ cứ tạm chen chúc chút. Mọi
người mới miễn cưỡng chấp nhận.
Về chuyện ăn uống, trước kia 7 người cũ ăn chung, giờ thêm 4 người mới lơ
ngơ không biết gì, mỗi người chỉ lãnh được 10 cân lương thực từ kế toán đội,
nên mấy ngày nay cũng góp gạo nấu chung. Chặt củi, gánh nước, nấu cơm, rửa
bát dọn dẹp đều được phân công rõ ràng.
Theo lẽ thường, thanh niên trí thức mới đến sẽ được nghỉ một ngày để làm
quen và mua sắm đồ dùng. Nhưng nhóm Tô Thanh Từ đến đúng vào vụ gặt,
chân vừa chạm đất đã bị lôi đi làm. Thế nên hiện tại rất nhiều đồ dùng sinh
hoạt và nhu yếu phẩm đều phải dùng chung với nhóm cũ.
Tối qua, Trần Hải Anh và anh em nhà họ Mạnh đã bắt đầu mặt nặng mày nhẹ,
bóng gió tính toán chi li. Quả nhiên, bữa trưa nay cũng chẳng êm đẹp gì.
“Có vài người ấy à, đừng có làm ra vẻ tiểu thư nhà tư bản nữa, thời buổi này
không chuộng cái thói ấy đâu”
“Đến đây ba ngày thì đã nằm ườn ra hai ngày rưỡi”
“Tự mình lười biếng thì thôi đi, đừng có làm xấu mặt điểm thanh niên trí thức
chúng ta trước đại đội”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Làm liên lụy mọi người cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu”
“Ngày ngày nằm ườn trên giường thế, không đau lưng à?”
“Đã không phải xuống ruộng, cũng không biết ý tứ phụ giúp nấu cơm trước cho
xong”
“Còn bắt bọn này làm hùng hục nửa ngày về hầu hạ nữa”
Tô Thanh Từ nhìn Trần Hải Anh đang đá thúng đụng nia, nói mát mẻ châm
chọc, cô trợn mắt coi như nghe tiếng rắm.