Dưới ánh trăng sáng tỏ.
Gã đàn ông vạm vỡ nhanh chóng lao về phía bụi lau sậy. Rất nhanh trong bụi
rậm truyền đến tiếng đánh nhau.
Thẩm Xuân Đào ung dung mặc lại quần áo, vẻ mặt bình thản đi tới.
“Là mày”
“Cặp gian phu dâm phụ chúng mày, đồ đĩ thõa. Dám làm chuyện đồi bại ngay
dưới mắt tao, ông đây sẽ không tha cho chúng mày”
Thẩm Xuân Đào thở dài, nhẹ nhàng nói: “Không giữ hắn lại được đâu, nếu
không cả hai chúng ta đều không có kết cục tốt”
Tiếu Hổ như không quen biết người phụ nữ trước mặt, đột nhiên trừng lớn mắt.
Thẩm Xuân Đào vừa dứt lời, gã đàn ông vạm vỡ theo bản năng siết chặt cổ tay
Tiếu Hổ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Em về trước đi, coi như tối nay chưa từng ra ngoài, phần còn lại để anh xử lý”
“Được, anh cẩn thận nhé, em giờ chỉ còn mình anh thôi”
“Yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu”
Trong ánh trăng mờ ảo, Thẩm Xuân Đào vừa quay đi, vẻ lo lắng và thâm tình
trên mặt lập tức biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sự lạnh lùng tàn nhẫn.
Lưu Đại Trụ và bí thư chi bộ La Bình Vĩ mấy ngày nay đều mất ngủ. Hai ngày
trước Thẩm Xuân Đào vẻ mặt lo lắng tìm đến, báo là đã một ngày không thấy
Tiếu Hổ đâu. Tìm khắp nơi không thấy người.
Lưu Đại Trụ và La Bình Vĩ nghĩ đến chuỗi sự kiện kỳ quái ở nhà họ Tiêu thời
gian qua, vội vàng lên trấn báo công an. Hai ngày nay công an liên tục ở trong
thôn thăm hỏi điều tra, đến chiều nay rốt cuộc cũng tìm thấy xác Tiếu Hổ bị
ngâm trương phềnh trong bụi lau sậy bờ sông.
Thẩm Xuân Đào chỉ kịp gào lên một tiếng rồi ngất lịm. Vợ chồng Tống Lại
Chiêu người thì đỡ em dâu ngất xỉu, người thì đỡ bố chồng đứng không vững,
vẻ mặt đầy bi thống.
Sau khi pháp y chụp ảnh khám nghiệm tử thi, cái chết của Tiếu Hổ được xác
định là án mạng. Thời gian tử vong được suy đoán là nửa đêm ba ngày trước.
Không ai biết hắn nửa đêm chạy ra bãi lau sậy làm gì. Thi thoảng đã bị ngâm
nước biến dạng nghiêm trọng, rất nhiều bằng chứng không thể thu thập được.
Hơn nữa dân làng phát hiện thi thể đã phá hủy hiện trường khá nhiều. Trong
lúc nhất thời, vụ án dậm chân tại chỗ, không có chút tiến triển nào.
Cả thôn Cao Đường lòng người hoang mang, mọi người đi làm đều tụ tập đông
đúc, không dám đi lẻ loi. Thậm chí có không ít xã viên tối đến lén lút đốt vàng
mã sau lưng mọi người. Họ nghi ngờ oán khí của bé Yến Yến quá nặng, chết
không cam tâm, nên nhà họ Tiêu mới liên tiếp xảy ra án mạng như vậy.
Tống Lại Chiêu đau đớn mất con, luôn cảm thấy mọi chuyện đều có liên quan
dây mơ rễ má với cô em dâu Thẩm Xuân Đào. Nhưng công an đưa cô ta đi điều
tra rồi lại thả về. Bởi vì chứng cứ hiện tại chứng minh hung thủ không thể là
một người phụ nữ yếu đuối.
Thấy Thẩm Xuân Đào được thả về, Tống Lại Chiêu lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Biết thế cô ta đã chẳng nói bóng gió với công an làm gì. Cô ta coi đứa con thứ
hai Tiếu Gia Hiên như tròng mắt, sợ sơ sẩy một cái là nó cũng gặp chuyện
không may. Những ngày tháng ngột ngạt này cô ta không chịu nổi nữa, trong
lòng nảy sinh ý định phải mau chóng ra ở riêng.
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-44-giet-tieu-ho-thoat-khoi-
nha-ho-tieuhtml]
Tối ăn cơm xong, Tống Lại Chiêu kéo Tiếu Long vào phòng, hai người cãi nhau
kịch liệt. Rất nhanh Tiếu Long với khuôn mặt đầy vết cào chạy sang phòng
Tiếu Toàn Quý.
Người nắm quyền Tiếu Tam Anh vừa mất, giờ con trai thứ hai cũng không còn,
trong nhà chỉ còn vợ chồng con cả là gánh vác được việc. Tiếu Toàn Quý nói gì
cũng không đồng ý cho vợ chồng Tiếu Long ra ở riêng. Bên dưới còn thằng
Tiếu Kiếm chưa lấy vợ, sau này chuyện dựng vợ gả chồng cho Tiếu Kiếm và
Tiếu Cúc Hương đều phải trông cậy vào anh cả giúp đỡ. Hơn nữa ông cả đời
coi trọng nhất là con cả, nếu phân gia ông chắc chắn phải theo con cả. Chẳng
lẽ lại có đạo lý đuổi con trai con gái chưa lập gia đình ra khỏi nhà? Làm thế
thật thì đừng nói ông Tiếu Toàn Quý, mà ngay cả vợ chồng Tiếu Long cũng bị
người đời chọc cho gãy cột sống.
Nghe Tiếu Long ấp úng trình bày, Tiếu Toàn Quý suy nghĩ một hồi, dường như
hiểu ra tâm tư của vợ chồng con cả. Nói thật, thời gian qua ông cũng sợ, sợ
người tiếp theo gặp chuyện là mình. Giờ nghĩ lại, sở dĩ nhà họ Tiêu xảy ra
chuyện đều bắt đầu từ lúc con bé Yến Yến đoản mệnh kia chết. Bà vợ già
của ông lúc chưa chết suốt ngày mắng Thẩm Xuân Đào là sao chổi. Chẳng lẽ
bà ấy nói đúng thật? Trước kia ông từng nghe nói, có những loại sao chổi bát
tự không tốt, khắc cha khắc mẹ khắc con cái khắc người thân cận. Giờ ngẫm
lại, hình như mọi chuyện đều khớp với Thẩm Xuân Đào.
Tiếu Toàn Quý trằn trọc cả đêm không ngủ. Sáng hôm sau dậy sớm đi ra
ngoài, một lúc sau đã mời đại đội trưởng, bí thư và mấy vị trưởng bối trong
dòng họ Tiêu đến nhà.
Thẩm Xuân Đào nhìn bàn đầy người ngồi trong phòng khách, ngón tay trong
túi áo vân vê cục đường đỏ đầy thích thú.
Quả nhiên, tiếp theo đó, Tiếu Toàn Quý kể lể một hồi về biến cố gia đình, khơi
gợi lòng thương cảm của mọi người. Sau đó lại nói, hiện giờ Tiếu Hổ không còn
nữa, Thẩm Xuân Đào còn trẻ, cũng chưa có con cái. Nhà họ Tiêu không nỡ làm
lỡ dở cô, muốn thả cô về, sau này muốn đi bước nữa hay thế nào tùy cô quyết
định.
Mọi người vừa nghe đã hiểu, đồng thời thầm chê trách nhà họ Tiêu làm việc
bạc bẽo. Bên kia Tiếu Hổ mới mất chưa được mấy ngày, bên này đã vội vàng
muốn đuổi con dâu ra khỏi nhà.
Đại đội trưởng và những người khác im lặng, nhưng đã lỡ dính vào vũng nước
đục này rồi thì đành phải hỏi ý kiến Thẩm Xuân Đào. Thẩm Xuân Đào khóc lóc
nói không nỡ xa Tiếu Hổ, Tiếu Hổ vừa mất mà nhà họ Tiêu đã không dung chứa
cô. Tiếu Toàn Quý tất nhiên không thể nhận tiếng xấu, chỉ nói một là cô còn trẻ
không muốn làm lỡ dở, hai là giờ Tiếu Hổ không còn, cô sống chung với bố
chồng và em chồng độc thân, thời gian ngắn thì được chứ lâu dài sợ người ta
đàm tiếu.
Tóm lại nói đi nói lại cũng chỉ có một ý: tôi làm vậy đều là muốn tốt cho cô.
Hai bên giằng co qua lại. Cuối cùng Tiếu Toàn Quý đồng ý bồi thường cho
Thẩm Xuân Đào một trăm cân lương thực, còn đồng ý cho cô mang toàn bộ số
điểm công của mình đi. Thẩm Xuân Đào lúc này mới vẻ mặt ủy khuất, miễn
cưỡng chấp nhận kết quả này.
Xét thấy Thẩm Xuân Đào là thanh niên trí thức từ nơi khác đến, sau khi rời nhà
họ Tiêu cũng chỉ có thể quay về điểm thanh niên trí thức.
Dưới sự sắp xếp của đại đội trưởng, Thẩm Xuân Đào nhận lương thực, xách túi
hành lý quay về điểm thanh niên trí thức. Nhìn điểm thanh niên trí thức trước
mặt, nghĩ đến người đó, ngón tay cô theo bản năng cọ xát gói đường đỏ trong
túi.
“Tôi không đồng ý, đại đội trưởng, tôi không đồng ý cho cô ta vào ở. Cô ta là
quả phụ mới mất chồng mất con, đen đủi lắm, chúng tôi còn chưa lấy chồng
đâu. Hơn nữa cô ta vừa bị Cục Công an giữ lại hai ngày, sự việc còn chưa ngã
ngũ, ông nhét cô ta vào đây, chúng tôi còn làm người được nữa không? Thanh
danh chúng tôi bị hỏng ông có chịu trách nhiệm được không?”
Trần Hải Anh thấy Chu Tuệ Quyên dẫn Thẩm Xuân Đào định đi về phía phòng
ở, vội vàng chặn cửa, nói gì cũng không cho vào.
Đại đội trưởng nhìn Thẩm Xuân Đào xách túi cúi đầu gầy yếu đứng giữa sân,
trong lòng không khỏi sinh ra chút thương cảm.
“Đồng chí Trần Hải Anh, điểm thanh niên trí thức không phải tài sản riêng của
các cô. Đây là tài sản tập thể của đội, đội muốn sắp xếp thế nào thì sắp xếp
thế ấy. Nếu cô có dị nghị”
Đại đội trưởng chưa nói hết câu, nhưng ý tứ rất rõ ràng: nếu cô có ý kiến thì cô
dọn ra ngoài đi.
Trần Hải Anh đỏ mặt tía tai: “Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không ở chung phòng
với cô ta”