Trần Hải Anh cắn răng chịu đựng áp lực từ Lưu Đại Trụ, dù sao cô ta cũng
quyết không để Thẩm Xuân Đào ở chung phòng với mình. Đừng tưởng cô ta
không biết, mấy hôm trước công an còn nghi ngờ Thẩm Xuân Đào giếc
người. Xã viên trong thôn ngầm bàn tán về chuyện nhà họ Tiêu sôi nổi lắm,
đoán già đoán non đủ kiểu. Bất kể người ta nói thật hay giả, nhưng có một
điều chắc chắn: người đàn bà này đen đủi, dính vào có khi xui xẻo lây. Hơn nữa
cô ta đang ở hai người một phòng thoải mái, có bị điên mới để người ta nhét
thêm một người vào. Phòng của Lý Lệ và Trần Tú Hương cũng đâu phải không
ở được.
Nghĩ đến đây, Trần Hải Anh ngẩng đầu lườm Chu Tuệ Quyên cháy mắt. Đều tại
cái con ngu này, người khác tránh còn không kịp, nó thì hay rồi, ngu hết phần
thiên hạ, cứ muốn kéo về phòng mình.
Lưu Đại Trụ cũng nghe ra ý nhượng bộ của Trần Hải Anh. Không ở cùng cô ta
cũng tốt, với cái dạng này của Thẩm Xuân Đào, ở cùng cô ta chắc bị bắt nạt
đến chết.
“Phòng bên kia là thanh niên trí thức Trần Tú Hương và Lý Lệ ở phải không?
Thanh niên trí thức Thẩm, cô ở phòng đó đi. Thanh niên trí thức Trần, thanh
niên trí thức Lý, hai cô không có ý kiến gì chứ?”
Trong mắt Trần Tú Hương thoáng qua vẻ khó chịu, cứng ngắc kéo khóe miệng,
miễn cưỡng nói: “Tôi nghe theo đại đội trưởng”
Lý Lệ thì vô tư lắc đầu, đôi mắt to tò mò đánh giá Thẩm Xuân Đào.
Khóe miệng Thẩm Xuân Đào nhếch lên một nụ cười, ngẩng đầu nhìn Tô Thanh
Từ với vẻ luống cuống: “Thanh Từ, em ở đâu thế?”
Tô Thanh Từ luôn cảm thấy Thẩm Xuân Đào hiện tại mang lại cho cô cảm giác
khó chịu rất kỳ lạ.
“Tôi ở phòng này”
Đôi mắt Thẩm Xuân Đào dính chặt lấy Tô Thanh Từ, đè nén cảm giác tê dại
trong lòng: “Thanh Từ, chị có thể ở cùng phòng với em không?”
Tô Thanh Từ sững sờ, không biết trả lời thế nào. Chính sự ngập ngừng của cô
khiến ánh sáng trong mắt Thẩm Xuân Đào dần tắt, khiến Tô Thanh Từ thấy tội
lỗi.
“Chị đừng nghĩ nhiều” Tô Thanh Từ đẩy cửa ra cho Thẩm Xuân Đào xem. “Chỗ
tôi khá nhỏ, chỉ ở được một người thôi”
Thẩm Xuân Đào nhìn qua cánh cửa mở rộng vào bên trong. Một chiếc giường
nhỏ khoảng 1 mét 2, dưới cửa sổ là chiếc bàn học nhỏ 40×50, bên trên để
phích nước, bên cạnh treo khăn mặt. Phòng đúng là nhỏ thật, ở một người thì
ổn, hai người thì quá chật. Thẩm Xuân Đào thất vọng tràn trề. Không thể quá
nóng vội, phải từ từ.
“Vậy chị ở cùng thanh niên trí thức Lý và Trần vậy. Hy vọng sau này có thể học
hỏi mọi người nhiều hơn, cùng nhau tiến bộ, cùng nhau nỗ lực”
Lưu Đại Trụ thấy Thẩm Xuân Đào đã được sắp xếp ổn thỏa, nói vài câu động
viên mọi người hòa thuận rồi rời đi.
Chu Tuệ Quyên và Thẩm Xuân Đào cùng lứa, quan hệ vốn tốt, giờ càng lo lắng
cho tình cảnh của bạn. Cô chạy đôn chạy đáo lau giường, trải chăn cho Thẩm
Xuân Đào.
“Xuân Đào, cậu đừng buồn, cuộc sống nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Nhà họ
Tiêu cũng quá đáng, lúc cậu gả qua thì không sính lễ, giờ đuổi cậu đi mới đưa
trăm cân lương thực. Cậu ấy mà, tính tình mềm yếu quá, ăn quả đắng một lần
phải khôn ra, sau này đừng để người ta tùy tiện bắt nạt nữa. Cậu yên tâm, Trần
Tú Hương và Lý Lệ dễ chịu hơn Trần Hải Anh nhiều, cậu ở phòng này cũng tốt”
Thẩm Xuân Đào đứng ở cửa, ánh mắt hướng về cánh cửa khép hờ của Tô
Thanh Từ, miệng khẽ ừ một tiếng trả lời Chu Tuệ Quyên.
“Cậu cũng mang điểm công ra rồi chứ? Không thể để bọn họ chiếm hời được”
“Ừ”
“Đây là lương thực của cậu à?”
“Ừ”
“Cũng may, coi như họ không làm quá tuyệt tình, cũng cho ít lương thực tinh”
“Ừ”
“Để tớ vác đến chỗ điểm trưởng đăng ký cho cậu, sau này ăn chung với bọn tớ
nhé”
“Ừ”
Chu Tuệ Quyên nhiệt tình vác lương thực đi luôn. Thẩm Xuân Đào lúc này mới
hoàn hồn: “Tuệ Quyên? Cậu đi đâu thế?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Xuân Đào, cậu cứ dọn dẹp đi, tớ mang đi đăng ký với điểm trưởng giúp cậu,
đảm bảo không thiếu một lạng”
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-45-song-gio-o-diem-thanh-
nien-tri-thuchtml]
Thẩm Xuân Đào vừa trải xong ga giường thì Chu Tuệ Quyên quay lại.
“Xuân Đào, đăng ký xong rồi, một trăm cân, không thừa không thiếu. Sau này
tớ nấu cơm, cậu trực cùng tớ một ngày, Trần Tú Hương và Trần Hải Anh trực
một ngày”
Thẩm Xuân Đào khựng lại: “Thanh Từ trực cùng ai?”
“Thanh niên trí thức Tô á? Cô ấy không ăn chung với chúng ta”
“Cậu nói cái gì? Em ấy không ăn ở điểm thanh niên trí thức?” Thẩm Xuân Đào
cao giọng.
“Nhóm thanh niên trí thức mới đến của họ tự tổ chức ăn riêng đấy. Dân thành
phố lớn mà, ăn uống sang hơn chúng ta nhiều, tách ra lâu rồi. Nếu không phải
tại con điên Trần Hải Anh suốt ngày gây sự thì biết đâu chúng ta cũng được
thơm lây”
Chu Tuệ Quyên lải nhải mà không phát hiện nụ cười dịu dàng trên mặt Thẩm
Xuân Đào đã lạnh tanh.
Chập tối Tô Thanh Từ về đến điểm thanh niên trí thức, Lý Lệ đang nấu cơm.
Thấy Tô Thanh Từ lại xách về một con cá, cô nàng cười tít mắt.
“Con này phải hơn một cân đấy, hành ở ruộng mình cũng lên rồi, để mình đi
ngắt mấy cọng, tối nay nấu canh”
Tô Thanh Từ đưa cá cho Lý Lệ rồi xách thùng đi tắm. Thời tiết nóng lên, chiều
nay cô ra mồ hôi đầm đìa.
Thẩm Xuân Đào thấy Tô Thanh Từ vào, vội vàng đứng dậy.
“Thanh Từ, chị biết em về sẽ tắm mà, chị đun nước nóng cho em rồi này. Nghe
mọi người bảo dạo này em toàn tắm nước lạnh? Phụ nữ chúng ta khác đàn
ông, phải biết yêu quý bản thân, dù trời nóng cũng không nên tắm nước lạnh.
Nào, để chị múc cho em”
“Chị Xuân Đào, chị tốt quá, cảm ơn chị nhé”
Nhìn nụ cười rạng rỡ của đối phương, tim Thẩm Xuân Đào đập thình thịch, một
cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong lòng.
Tô Thanh Từ làm bộ xách nước vào nhà tắm, chốt cửa xong liền chui vào biệt
thự nông trường. Nhanh chóng lao vào toilet, mở vòi hoa sen, gội đầu tắm rửa
liền một mạch. Tất cả chưa đến năm phút.
Ra phòng khách nhìn đồng hồ đếm ngược trên TV.
83 giờ 17 phút 21 giây
“Ủa? Sao lại nhiều thế này?”
Trước đây mỗi ngày Tô Thanh Từ chỉ vào tắm một cái, thi thoảng đi vệ sinh,
một ngày dùng nhiều nhất cũng chỉ mười mấy phút. Cô xuyên qua đây chưa
được 83 ngày, sao lại tích được hơn 83 tiếng?
Đầy bụng nghi hoặc bước ra khỏi nhà tắm, nhóm Lý Lệ, La Tùng đã dọn bát
đũa xong xuôi, đang đợi cô.
“Nhanh lên Thanh Từ, chỉ chờ mỗi cậu thôi đấy. Mình thèm nhỏ dãi rồi”
Thẩm Xuân Đào nghe tiếng gọi ở bàn bên cạnh, ngẩng đầu nhìn sang. Trên
mặt vô thức nở nụ cười.
Trần Hải Anh liếc xéo Thẩm Xuân Đào đối diện, hừ lạnh: “Đen đủi” Đũa gảy gảy
cọng rau cải trong bát: “Cùng đi làm kiếm điểm công như nhau. Nhìn xem
người ta ăn gì, chúng ta ăn gì”
Chu Tuệ Quyên lườm: “Cô có bản lĩnh như người ta thì cũng đi câu mấy con cá
về đây. Để bọn này cũng được thơm lây húp miếng canh”
“Cô tưởng tôi không câu được chắc? Tôi chắc chắn sẽ câu được, ngày mai các
người cứ chờ canh cá của tôi”
Ăn xong, Chu Tuệ Quyên vừa dọn bàn vừa càm ràm: “Hừ, cơm còn chưa ăn
xong đã tìm kim khâu uốn lưỡi câu rồi. Mai tôi chống mắt lên xem cô ta mang
cái gì về”
Thẩm Xuân Đào cúi đầu, trong mắt lóe lên tia đỏ tươi. Ngày mai sao?