Tô Thanh Từ nhìn vật khổng lồ mà lão Ngụy vác lên, miệng há hốc không khép
lại được.
“Đây là. thanh. thanh”
“Đúng vậy, cô bé, món này cô có lấy không?”
Tô Thanh Từ trừng mắt, muốn thì muốn thật, nhưng vấn đề là làm sao cô mang
đi được?
“Cái của nợ to đùng thế này, ông làm sao mang vào đây được thế?”
“Buổi tối, nhân lúc vắng người, dùng xe đẩy tay kéo về”
“Vậy ông có thể. tối nay nhân lúc vắng người kéo ra ngoài cho cháu được
không?”
“Tôi không kéo không công đâu”
Tô Thanh Từ chỉ vào cái giường của ông: “Chẳng phải ông thích thứ đó sao?
Đợi Thông Thông uống hết, cháu lại kiếm cho ông”
Mắt lão Ngụy sáng rực lên: “Chốt kèo. Nhưng tôi chỉ có thể đưa đến rừng cây
nhỏ phía sau cổng trấn thôi, phần còn lại cô tự lo liệu”
Tô Thanh Từ lắc đầu, ánh mắt hướng về cái bô trong buồng.
“Không cần phiền phức thế, đợi nửa đêm không ai, ông cứ đẩy cả xe cả hàng ra
cửa sau trạm phế liệu, dùng bao tải rách che kín lại là được. Úp cả cái bô kia
lên trên nữa, kể cả có người tò mò, ngửi thấy mùi này cũng chẳng ai thèm bới
đâu. Ông cứ để đó mặc kệ, cháu sẽ cho người đến lấy. Ngoài ra, loại đồ sứ như
lần trước còn không? Không cần tinh xảo nhỏ nhắn thế đâu, thô ráp chút cháu
cũng thu, miễn là niên đại đủ lâu”
“Có thì có, nhưng mấy thứ đó dễ vỡ, lại khó giấu, lần sau gặp tôi sẽ giữ lại cho
cô”
Tô Thanh Từ gật đầu: “Cháu cũng không chiếm hời của ông, món đồ này cháu
lấy đi, sau này cháu sẽ đưa đồ ăn đến cho ông thêm vài lần. Hoặc nếu ông
muốn lấy tiền thì cháu bù thêm tiền”
Lão Ngụy lắc đầu: “Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần đồ ăn, cần cái sữa bột kia
kìa”
“Được, đợi hai ông cháu ăn gần hết, cháu lại mang tới”
Chia tay lão Ngụy, Tô Thanh Từ chán nản đi dạo quanh trấn. Thấy trong ngõ có
trẻ con đánh nhau, cô sán lại xem ngon lành. Thấy có bà thím chống nạnh
chửi đổng, cô cũng hào hứng đứng xem.
Tống Cảnh Chu dắt xe đạp từ trong trấn ra, vừa đến cổng trấn đã thấy Tô
Thanh Từ đang kiễng chân giữa đám đông các cụ già, xem người ta đánh cờ
tướng. Cái dáng vẻ chổng mông lách trái lách phải chen vào trong khiến hắn
suýt bật cười thành tiếng.
Đây tuyệt đối là cô gái mặt dày nhất mà hắn từng gặp trong cả hai kiếp sống.
Kiếp trước hắn luôn ở Quân khu Hoa Bắc, không hề biết ở đại đội Cao Đường
lại có cô thanh niên trí thức thú vị thế này.
Dựng xe xong, hắn đi tới, túm cổ áo xách cô ra khỏi đám đông.
“Ai, ai đấy? Buông tôi ra. Ủa, Quang Tông Diệu Tổ, anh xong việc rồi à? Lề mề
thế, tôi đợi sắp ngủ gật rồi đây này”
Tống Cảnh Chu châm chọc: “Tôi thấy cô hưng phấn muốn bay lên trời ấy chứ,
trong đám người có mỗi cô là hét to nhất”
Nói xong, hắn còn bắt chước Tô Thanh Từ gân cổ lên kêu: “Xe đâu, ông ơi lên
xe đi? Ôi dào, vừa rồi ông không lên mã thì đã có thể gác pháo đôi rồi, pháo đôi
vô địch thiên hạ đấy ~ Tôi thấy cô còn thò tay định cướp cờ của người ta, làm
ông cụ toát hết cả mồ hôi hột”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-53-than-long-bang-dong-
thoi-chien-quochtml]
Tô Thanh Từ hiếm khi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Đâu có, làm gì khoa trương
thế. Đi thôi. Thật là”
Tống Cảnh Chu ném con gà hấp muối treo ở đầu xe cho Tô Thanh Từ. Sau đó
gạt chân chống, nhảy lên xe, quay đầu giục. Xe đạp chạy êm ru trong rừng cây,
người đàn ông phía trước tuấn tú phi phàm, ánh mắt lấp lánh như sao trời. Cô
gái tết bím tóc ngồi sau kiều diễm đáng yêu, gặm gà hấp muối dính mỡ đầy
mặt.
..
Buổi tối, sau khi mọi người đã nghỉ ngơi, Tô Thanh Từ một mình lẻn ra ngoài.
Đội mũ bảo hiểm, lấy xe máy điện từ nông trường ra, cô phóng thẳng đến thị
trấn Đào Hoa.
Đường đi thuận lợi, khi cô mò đến cửa sau trạm phế liệu, lão Ngụy vẫn chưa
tới. Tô Thanh Từ lại đi về phía ngõ Ngưu Cảng tìm. Nửa đường quả nhiên gặp
lão Ngụy đang lén lút kéo xe đẩy tay.
“Ông ơi, là cháu đây. Nào nào, giao cho cháu là được rồi, cái túi này ông mang
về cho Thông Thông, xe đẩy tay lát nữa cháu sẽ để lại ở cửa sau trạm phế liệu
cho ông”
Lão Ngụy thở hồng hộc: “Được, được, cô cẩn thận đấy”
“Không sao đâu, ông mau về đi, tối thế này, Thông Thông ở nhà một mình đấy”
Lão Ngụy nhét cái túi vào lòng, quay người tan vào bóng đêm. Trong túi Tô
Thanh Từ để mấy quyển truyện tranh trẻ em, một chiếc ô tô đồ chơi bằng thép
to bằng bàn tay, mấy viên bi ve, bóng nảy và ít kẹo sữa Đại Bạch Thỏ mua ở
Cung Tiêu Xã. Cô tin Thông Thông sẽ thích.
Đẩy xe đi một đoạn, quan sát kỹ lưỡng xung quanh, cô thu cả đồ lẫn xe vào
trong nông trường. Lúc đi ngang qua trạm phế liệu thì vứt xe đẩy tay ra, rồi
cưỡi xe máy điện nghênh ngang rời đi.
Về đến điểm thanh niên trí thức, nhìn đồng hồ mới chưa đến 12 giờ. Thời này
buổi tối không có gì giải trí, lại không có điện, nên tầm 8 giờ là nhà nào nhà
nấy đi ngủ hết rồi.
Tô Thanh Từ chốt cửa vào nông trường, cởi bỏ lớp bọc bên ngoài khối kim loại
to đùng. Dù ban sáng đã nhìn thấy ở nhà lão Ngụy, Tô Thanh Từ vẫn bị chấn
động bởi món đồ đồng trước mắt.
Đây là một bức tượng thần long bằng đồng thau thời Chiến Quốc, được đúc vô
cùng tinh xảo. Nếu là ở đời sau, đặt ở bất kỳ bảo tàng nào trong nước cũng
tuyệt đối là bảo vật trấn quán.
Tạo hình toàn thân rồng vô cùng kỳ lạ, sừng rồng xoắn ốc vươn ra từ đầu, hai
chiếc răng dài bên miệng cực giống cá sấu, hai bên thân có cánh, chân khỏe
khoắn cùng móng vuốt sắc bén. Kinh ngạc nhất là những hoa văn hạt dày đặc
trên lưng rồng uốn lượn, làm nổi bật xúc cảm của da rồng, công nghệ này dù
đặt ở đời sau cũng là đỉnh cao.
Cả con rồng nửa cuộn mình nằm trên khí cụ nghiêng, thân rồng dài gần 70cm,
nặng hơn 40kg.
Tô Thanh Từ từng nhìn thấy bức tượng thần long này. Đó là khi cô còn học cấp
ba, quốc tế đưa tin chấn động cộng đồng người Hoa. Năm 2007, một bảo tàng
tư nhân được thành lập, công bố dung mạo của một bức tượng thần long bằng
đồng thau và coi đó là bảo vật trấn quán. Người trong nước mới biết đến sự
tồn tại của bức tượng thần long thời Chiến Quốc với công nghệ đúc gây chấn
động đến thế.
Sau đó có tin đồn lan truyền rằng, bảo vật đang nằm trong bảo tàng của người
ta để thiên hạ chiêm ngưỡng đó, ban đầu được khai quật tại thôn Bắc Đổng,
huyện Dễ, tỉnh H của Trung Quốc, sau nhiều lần qua tay, bị bọn buôn lậu văn
vật bán cho người nước ngoài với giá 400 tệ.
Và hiện tại, bức tượng thần long bằng đồng thau thời Chiến Quốc từng gây
chấn động một thời, khiến người trong nước thèm nhỏ dãi đó, đang nằm trong
tay Tô Thanh Từ.
Tô Thanh Từ ngắm nghía một hồi lâu, bày biện thần long cẩn thận. Lúc này cô
mới nhìn lên đồng hồ đếm ngược trên TV phòng khách.
101 giờ 37 phút 24 giây
Nhìn đồng hồ trên tay, hiện tại là 11 giờ 57 phút. Cô thấp thỏm ngồi chờ đợi.
12 giờ vừa điểm, đồng hồ đếm ngược lóe lên hai cái rồi làm mới.
106 giờ 34 phút 26 giây
Tô Thanh Từ sướng rơn, cô đoán không sai. Đồ cổ quả thực có thể ảnh hưởng
đến thời gian trong nông trường. Ban đầu mỗi ngày chỉ được ở trong đó 1
tiếng, giờ đã tăng lên 5 tiếng mỗi ngày.
Trong lòng cô tràn đầy nhiệt huyết, một ngày nào đó, cô sẽ khiến cái đồng hồ
đếm ngược này biến mất khỏi nông trường. Muốn ở trong đó bao lâu thì ở.