Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã bước vào vụ thu hoạch mùa hè gian
khổ. Tô Thanh Từ đi chăn trâu nên còn đỡ, chứ những người như Lý Lệ và Trần
Tú Hương thì đen đi mấy tông da. Cả ngày phải mang mấy bình nước to ra
đồng.
Thời gian này ai cũng mệt mỏi, chỉ có Thẩm Xuân Đào là rảnh rỗi cứ thích dính
lấy Tô Thanh Từ. Những người khác về đến điểm thanh niên trí thức, cơ bản là
rửa mặt ăn cơm xong là lăn ra ngủ, ngay cả xích mích mâu thuẫn cũng ít đi
hẳn.
Tỉnh Tương thực hiện chế độ trồng lúa hai vụ. Mùa hè là lúc bận rộn nhất, lúa
sớm phải gặt về, sau đó lập tức cấy lúa muộn, đậu nành trên cạn cũng sắp đến
lúc thu hoạch. Tiếp đó là nhổ lạc, thu ngô, gặt lúa muộn, đào khoai lang, trồng
củ cải cải thảo, cứ thế bận rộn cho đến tận Lập Đông.
Lưu Đại Trụ đã sớm tuyên bố, đến vụ gặt gấp (song thưởng – vừa gặt vừa cấy),
bất kể là người chăn trâu hay cắt cỏ heo, thậm chí là những kẻ lười biếng được
cả nhà cung phụng, tất cả đều phải ra đồng làm việc. Đây là chuyện liên quan
đến cái ăn cả năm của bà con xã viên, nếu ai kéo chân đại đội thì sẽ gây ra sự
phẫn nộ của tập thể!
Tô Thanh Từ bị lôi đi chặt đậu nành cả buổi sáng, chưa đến giờ tan tầm đã
nằm chổng vó lên bờ ruộng. Cô đâu thiếu ăn thiếu uống, cũng chẳng cần điểm
công, có thể không đến được không? Mấy cái cây đậu sắp khô vừa lắm lông
vừa nhiều gai, mới làm một buổi sáng mà tay cô đã đầy vết xước. Cả người đau
rát, từ cánh tay, bắp chân, eo, đến cả cổ và mặt đều đau.
“Người ghi điểm ơi, mau đến xem này, Tô Thanh Từ lại lười biếng rồi”
Tiêu Nguyệt Hoa vừa thấy Tô Thanh Từ nằm ngửa ra, lập tức gân cổ lên la
làng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tô Thanh Từ và Lý Lệ làm ở ruộng bên trái, Tiêu Nguyệt Hoa và Phùng Kiến
Quân làm ở ruộng bên phải, Tiêu Nguyệt Hoa có thể nói là nén cục tức cả buổi
sáng nay. Cái gã đàn ông tồi tệ Phùng Kiến Quân cứ lén lút nhìn con nhỏ lẳng
lơ kia, làm cô ta tức muốn chết.
Tiêu Nguyệt Hoa nhìn đôi xăng đan màu hồng, bộ váy liền hoa nhí của Tô
Thanh Từ, thế này mà gọi là đi làm đồng à? Đây là ra ruộng câu dẫn đàn ông
thì có.
“Thanh Từ, Thanh Từ, mau dậy đi. Người ghi điểm sắp tới rồi”
Lý Lệ thấy Tiêu Nguyệt Hoa la lối, vội vàng chạy tới kéo Tô Thanh Từ.
Tô Thanh Từ yếu ớt xua tay: “Đừng kéo tớ, tớ không dậy đâu. Không dậy nổi, tớ
không dậy nổi nữa rồi”
Lý Phân – người ghi điểm nghe tiếng gọi, vẻ mặt nghiêm túc chạy tới.
“Tô Thanh Từ, chuyện gì thế này, đây là lần thứ mấy rồi hả? Việc này đều có
khoán định mức, làm không xong thì trưa đừng về ăn cơm, tối mò mẫm mà
làm”
Tô Thanh Từ nằm im bất động: “Ghi. ghi điểm viên, chị tìm mấy người khiêng
tôi đến trạm y tế đi. Tôi. tôi. cảm thấy tôi sắp không xong rồi. Nhà tôi. chỉ
có mỗi. mình tôi là con gái thôi đấy. Xảy ra chuyện. là chị. phải chịu trách
nhiệm”
Lý Phân thấy cô mặt mày trắng bệch, tóc tai ướt sũng mồ hôi dính bết vào
trán, nằm bất động trên ruộng, trong lòng cũng lo cô xảy ra chuyện thật. Vội
vàng tiến lên sờ trán cô.
“Chóng mặt à? Có buồn nôn không?”
“Tôi không những chóng mặt, buồn nôn, mà tim còn đập nhanh, khó thở, toàn
thân đau nhức, lại còn buồn ngủ nữa. Tôi cảm giác nhắm mắt lại là không mở
ra được nữa ~”
Lý Phân hoảng hốt: “Không sao không sao, chắc là do không quen nắng, bị
cảm nắng chút thôi. Nào, Lý Lệ, đỡ cô ấy vào gốc cây to kia ngồi nghỉ một
chút, cho uống miếng nước đi”
Tô Thanh Từ nằm vật vờ dưới gốc cây râm mát một lúc lâu mới cảm thấy mình
sống lại. Buổi trưa nắng chang chang, nhiệt độ ít nhất cũng hơn ba mươi độ,
bỏng rát trên da thịt trần. Người cứ đứng ngoài trời thế này thôi mồ hôi đã
tuôn như suối, nói gì đến làm việc liên tục. Cô không hiểu sao người khác lại
“trâu bò” thế, dù sao cô cũng chịu thua.
Mắt thấy các xã viên làm việc đã có người hoàn thành sớm đi về nhà. Lý Lệ
vẫn còn cắm cúi làm một mình. Hai người chung một nhóm, cô không làm thì
Lý Lệ phải làm cả hai phần. Tô Thanh Từ đành cắn răng, cầm lưỡi liềm ngồi
xổm xuống đất chặt từ từ. Nhìn bộ quần áo ướt sũng dính chặt vào người Lý
Lệ, Tô Thanh Từ mặt đầy vẻ áy náy. Dù mặt dày đến đâu cô cũng phải thừa
nhận mình đã làm liên lụy đến Lý Lệ.
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-54-vu-thu-hoach-mua-
hehtml]
“Ui chao, nắng nôi thế này độc thật đấy, đúng là ngày khắc nghiệt nhất. Phơi
thế này cả buổi trưa chắc thành xác khô mất thôi, hố hố hố ~ May quá, bọn tôi
làm xong rồi, về nhà thôi ~”
Tiêu Nguyệt Hoa hếch mũi lên trời, đắc ý đi ngang qua ruộng của Tô Thanh Từ
và Lý Lệ.
Phùng Kiến Quân do dự một chút. Nếu lúc này mình giúp một tay, Tô Thanh Từ
chắc sẽ cảm động lắm nhỉ?
Bốp ~
“Á ~”
Chưa đợi hắn hành động, cán liềm của Tiêu Nguyệt Hoa đã gõ vào đầu hắn.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Tối nào cũng giả vờ bất lực với bà, giờ nhìn thấy tiểu yêu
tinh là không bước nổi chân hả?”
Phùng Kiến Quân tức đến ngã ngửa, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Hắn cảm giác mọi
sinh vật xung quanh đều đang cười nhạo hắn.
“Cô. cô. cô bị điên à? Đúng là đồ đàn bà chanh chua, không nói lý lẽ”
Nói xong, hắn vung tay, chắp sau lưng, bước nhanh như chạy trốn. Tiêu Nguyệt
Hoa lườm Tô Thanh Từ một cái đầy chán ghét, hếch mũi lên trời đi theo sau.
Tô Thanh Từ chẳng còn hơi đâu mà để ý đến người khác, cô chỉ muốn mau
chóng làm xong để về nhà. Chiều nay xin nghỉ ốm luôn, nếu đại đội trưởng
không đồng ý, cô sẽ nằm vạ ở trạm y tế. Cô đâu trông chờ vào mấy điểm công
này để ăn cơm, không cần thiết phải liều mạng. Đừng nói cô có nông trường,
kể cả không có, cô thà đi lừa gã ngốc nào đó để ăn bám còn hơn phải chịu
cảnh gặt gấp thế này, đúng là đòi mạng.
“Thanh Từ, Thanh Từ, em sao rồi? Nào nào, em mau vào gốc cây nghỉ ngơi đi,
chỗ này để chị với Lý Lệ lo”
Thẩm Xuân Đào vừa làm xong phần việc của mình, vội vàng chạy tới. Thấy Tô
Thanh Từ như sắp chết đến nơi, cô xót xa vô cùng. Vội vàng lấy khăn tay ra,
cẩn thận lau mồ hôi cho Tô Thanh Từ.
“Ôi chao, em làm không nổi thì nghỉ đi, không cần cố quá đâu, có chị đây rồi.
Em xem này, gáy đỏ hết cả lên rồi, nào đứng im, chị đổ ít nước lau cho. Trời ơi,
xuống ruộng mà còn mặc váy, bắp chân xước hết cả rồi này. Đau lắm phải
không?”
Thẩm Xuân Đào mở nắp bình nước, đổ chút nước ít ỏi lên khăn, vẻ mặt đau
lòng lau cho Tô Thanh Từ.
Tô Thanh Từ cười yếu ớt: “Chị Xuân Đào, chị làm xong rồi à?”
“Xong rồi, xong rồi, em mau nghỉ đi, phần còn lại chị làm giúp cho”
Thẩm Xuân Đào kéo Tô Thanh Từ lên bờ ruộng, rồi cúi người thoăn thoắt chặt
cây đậu. Tô Thanh Từ ngồi trên bờ ruộng, tu ừng ực một bụng nước, cũng ngại
ngồi không. Mặc kệ Thẩm Xuân Đào ngăn cản thế nào, cô vẫn lê tấm thân
nặng nề chậm chạp theo sau chặt giúp.
Mặt trời càng lên cao, người về càng nhiều. Rất nhanh La Tùng và Lư Lâm Bình
cũng cầm liềm chạy tới. Lý Lệ quay đầu nhìn La Tùng một cái, ngượng ngùng
quay lưng lại chặt cây đậu.
Thẩm Xuân Đào đang cảnh giác thấy vậy liền thả lỏng. Sau đó ánh mắt thù
địch chuyển sang Lư Lâm Bình đang khuyên Tô Thanh Từ nghỉ ngơi. Đàn ông
chẳng có ai tốt đẹp cả. Không ai được phép lại gần Thanh Từ của cô. Kẻ nào
dám có ý đồ biến thái, đừng trách cô ra tay tàn nhẫn.