Tô Thanh Từ một cước đá bay Trần Hải Anh xong, vừa thở hổn hển vừa chỉ
thẳng mặt đối thủ mắng xối xả:
“Tôi phỉ vào, đâu ra cái loại đàn bà chanh chua dám động thổ trên đầu bà cô
đây!”
“Tôi không trêu chọc gì cô, đang nằm yên lành trên giường của tôi. Cô cứ như
con gà mái vừa đẻ trứng, lao vào là cục tác mắng mỏ một hồi?”
“Vốn không muốn chấp cô, không ngờ cô lại càng được đà lấn tới!”
“Tôi hỏi cô có chịu đòn nổi không?”
“Thế nào? Cái điểm thanh niên trí thức này là thiên hạ của cô chắc?”
“Cô thân là thanh niên trí thức cũ, không bảo ban chúng tôi là người mới thì
thôi, lại còn tác oai tác phúc với đồng chí mới như thế à?”
“Còn bảo tôi phá hoại đoàn kết cách mạng, cái gì mà chuột bọ? Chuột bọ cái
đầu mẹ cô ấy!”
“Cô mới là cứt chuột, cả nhà cô đều là cứt chuột, tôi phỉ ~”
Tô Thanh Từ vốn xuyên đến cái thời đại khỉ ho cò gáy này trong lòng đã không
vui. Lại bị đá văng ra khỏi không gian nông trường một cách khó hiểu, cô
nghẹn một bụng lửa. Lúc này cô như thùng thuốc súng bị châm ngòi, bao
nhiêu bực dọc đều nổ tung.
Trần Hải Anh nhìn Tô Thanh Từ bị mấy người giữ chặt mà vẫn cứ muốn lao vào
mình, sợ quá phải chống tay lùi ra sau mấy nhịp.
“Đủ rồi, hồ nháo cái gì? Quá thể đáng!”
Theo tiếng gầm của Lưu Đại Trụ, mắt Trần Hải Anh sáng lên như vớ được cọng
rơm cứu mạng. Nhưng chưa đợi cô ta kịp phản ứng gì, đã thấy Tô Thanh Từ
“hức” một tiếng.
Cô nàng lập tức nương theo lực kéo của người bên cạnh, thuận thế ngã ập
xuống đất. Cô ôm ngực, nước mắt ngắn dài nhìn Lưu Đại Trụ. Khuôn mặt trắng
bệch, đôi môi run rẩy và những giọt nước mắt chực trào, trông muốn bao nhiêu
đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. Hoàn toàn là bộ dạng của một đóa
sen trắng yếu đuối bị bắt nạt thê thảm.
Trái lại Trần Hải Anh, với vẻ mặt đau đớn dữ tợn, nhìn thế nào cũng ra dáng mụ
dì ghẻ độc ác đang ức hiếp kẻ yếu.
Cảnh tượng này khiến cả đám người xem trố mắt, há hốc mồm, đặc biệt là mấy
nam thanh niên trí thức. Lần đầu tiên họ thấy một cô gái chuyển từ trạng thái
hung hãn đánh người sang trạng thái cô bé đáng thương bị ngược đãi nhanh
đến thế.
“Đại. đại đội trưởng, hu hu hu, chú phải làm chủ cho cháu a ~~~~”
Tô Thanh Từ kéo dài giọng, chớp chớp mắt, cuối cùng cũng nặn ra được hai
giọt nước mắt sau nửa ngày ấp ủ.
“Sáng nay chú còn khuyên cháu đừng nghĩ nhiều, có khó khăn gì thì thương
lượng với chú, nhưng chú xem cháu sống thế nào đây? Hức hức hức ~”
“Chúng cháu hưởng ứng chính sách quốc gia, mang theo bầu nhiệt huyết từ
bốn phương tụ họp về đây, muốn cống hiến một phần sức mọn cho tổ quốc.
Cháu cứ nghĩ mọi người đều đoàn kết, thân thiện. đồng lòng. Hức hức hức
~”
“Không ngờ, cô ta!!!”
Tô Thanh Từ chỉ thẳng tay vào Trần Hải Anh, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia hung
dữ khiến Trần Hải Anh sợ hãi lùi lại theo bản năng.
“Không ngờ ~ cô ta đối với đồng chí cách mạng lại thiếu thiện chí, châm chọc
mỉa mai, làm đủ chuyện khắc nghiệt như vậy”
“Hai ngày trước cháu không thèm nói. Hôm nay cô ta vừa vào cửa đã chửi
bới cháu, ép cháu thừa nhận mình là gian tế trà trộn vào hàng ngũ cách mạng,
ép cháu, bức ép cháu ~”
“Hu hu hu hu hu ~”
“Cháu đường đường là xuất thân ‘năm loại đỏ’ (con cái gia đình cách mạng)
trong sạch, tự dưng bị cô ta lăng nhục, bôi nhọ, bức bách như vậy!”
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-7-doa-sen-trang-lat-mat-
nhu-banh-tranghtml]
Tô Thanh Từ trừng mắt nhìn Trần Hải Anh một cái sắc lẹm, rồi giả vờ khóc
không thành tiếng. Thực ra cô cũng chẳng hiểu mấy câu khẩu hiệu thời này
lắm, nói nhiều sai nhiều, nên cứ diễn vai uất ức là xong.
Cô quay sang nhìn Lưu Đại Trụ với vẻ bi thảm, lại ôm ngực ra chiều ốm yếu bị
bắt nạt. Quả nhiên, màn diễn xuất của Tô Thanh Từ khiến ánh mắt Lưu Đại Trụ
nhìn Trần Hải Anh trở nên sắc bén. Ngay cả mọi người trong điểm thanh niên
trí thức cũng bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Trần Hải Anh đã làm gì quá đáng
ngầm với Tô Thanh Từ hay không!
Liên tưởng đến cách cư xử thường ngày của Trần Hải Anh, họ càng khẳng định
cô ta chắc chắn đã giở trò gì đó khiến Tô Thanh Từ không thể nhịn nổi nữa.
Nếu không, một cô gái trông như thỏ trắng thế kia sao lại có hành động liều
mạng đến vậy. Phải biết con thỏ bị ép vào đường cùng cũng cắn người!
Trần Hải Anh bị màn lật mặt “không vết xước” của Tô Thanh Từ làm cho tức
đến run người.
“Đại đội trưởng, chú đừng nghe nó nói bậy, nó giả vờ đấy, giả vờ hết”
“Chú không thấy đâu, vừa rồi nó đánh cháu ác thế nào, cháu mới là người bị
hại thực sự mà”
“Oa ~ Hu hu hu, con tiện nhân này sao mày diễn giỏi thế hả?”
Trần Hải Anh tức đến phát khóc. Xuống nông thôn suốt 6 năm, trước giờ toàn
là cô ta bắt nạt người khác, đây là lần đầu tiên bị người khác chỉnh cho thê
thảm thế này. Giờ cô ta đau nhức khắp người, thế mà con tiện nhân kia lại
đang diễn kịch ở đây.
Nhìn ánh mắt của đại đội trưởng và đám dân làng vây xem, Trần Hải Anh mất
hết lý trí, lao thẳng về phía Tô Thanh Từ.
“Vừa rồi mày còn hùng hổ lắm mà? Mày giả vờ đáng thương cái gì hả?”
“Úi giời ơi ~ Chú Lưu cứu cháu với ~”
Tô Thanh Từ thuận thế ngã xuống, ôm lấy chân Lưu Đại Trụ rồi đứng lên, vẻ
mặt sợ hãi bất lực trốn sau lưng ông.
“Chú Lưu, sáng nay chú không nên ngăn cháu lại, nếu không giờ cháu đã giải
thoát rồi, đâu còn phải chịu sự sỉ nhục này nữa. Cháu sợ quá ~ Hức hức”
Trần Hải Anh nhìn bộ dạng khiêu khích đắc ý của Tô Thanh Từ và sắc mặt đen
như đít nồi của Lưu Đại Trụ, tức điên người. Cô ta vớ lấy cái ca tráng men bên
cửa sổ ném mạnh về phía Tô Thanh Từ.
“Á! Tao đánh chết mày, cái loại rách nát không biết xấu hổ, tao cho mày nói
dối này ~”
Tô Thanh Từ thấy Trần Hải Anh giơ tay lên liền ung dung trốn ra sau lưng
Phùng Kiến Quân.
Cái ca sắt mang theo tiếng gió rít Bong ~ một tiếng bay qua tai Tô Thanh Từ
và Phùng Kiến Quân rồi rơi xuống đất.
“Á á ~ Giếc người rồi, đại đội trưởng ơi, chú tận mắt thấy rồi đấy nhé!”
“Cũng may cháu trốn nhanh, chậm một bước thì giờ cháu hoặc là thành kẻ
ngốc, hoặc là lên núi nằm rồi”
Phùng Kiến Quân cũng toát mồ hôi lạnh, đừng nói Tô Thanh Từ, đến anh ta
cũng suýt chút nữa là “lên núi”. Vốn dĩ anh ta còn nể tình cùng lớn lên và giao
hảo hai nhà định nói đỡ cho Trần Hải Anh, giờ thì dẹp hết.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Mấy cậu kia, đè cô ta lại cho tôi, để cô ta bình tĩnh lại!”
Lưu Đại Trụ nhìn dân làng vây xem vòng trong vòng ngoài, cảm thấy tôn
nghiêm đại đội trưởng của mình bị khiêu khích nghiêm trọng. Trước mặt ông
mà dám làm càn như vậy, đúng là không coi ông ra gì.
“Đại đội trưởng, chú xử ép, chú bao che cho nó”
“Cô im miệng ngay!!”
Lưu Đại Trụ tức đến bốc khói đầu. Ông biết cô Trần Hải Anh này chẳng phải
dạng vừa. Chuyện cô ta ngầm kéo bè kết phái cô lập thanh niên trí thức khác
ông cũng biết, chỉ là nạn nhân không ai tìm ông kiện cáo, ông là đàn ông đàn
ang cũng ngại nhúng tay vào chuyện riêng của đám con gái. Nhưng lần này thì
khác, đây là vả vào mặt ông trước bàn dân thiên hạ.