“Trần Hải Anh, mấy năm nay những việc cô làm tôi đều mắt nhắm mắt mở cho
qua”
“Nhưng làm người làm việc đừng có quá đáng, cô đừng tưởng những trò vặt
vãnh cô làm sau lưng không ai biết. Nếu cô không thay đổi, không chịu kiểm
điểm bản thân, tôi sẽ báo thẳng lên công xã”
“Đại đội chúng tôi không chứa nổi pho tượng Phật lớn như cô đâu”
Lời này của Lưu Đại Trụ vừa thốt ra, Trần Hải Anh đang giãy giụa điên cuồng
bỗng chấn động. Như nghĩ đến điều gì, cô ta lập tức xìu xuống như cà tím phơi
sương.
Trần Tú Hương thấy đại đội trưởng đã nói đến nước này, nếu không thừa thắng
xông lên thì mình đúng là đồ ngốc. Cô ta lập tức học theo giọng điệu của Tô
Thanh Từ, thút tha thút thít. Tiếng nức nở vang lên rõ mồn một trong đám
đông. Trần Tú Hương chẳng nói gì, chỉ cúi đầu, vai run lên từng hồi.
“Cô lại khóc cái gì nữa?” Lưu Đại Trụ gắt gỏng với Trần Tú Hương.
Ông không có ấn tượng tốt lắm với cô gái này. Đừng nhìn cô ta ngày thường im
hơi lặng tiếng, người ngoài không biết chứ ông thừa biết trong thôn có mấy
cậu trai vì cô ta mà đánh nhau, trong đó có cả đứa cháu trai Lưu Nguyên Ba
của ông.
“Cháu. cháu không có gì” “Cháu chỉ nhớ đến một số chuyện trước kia nên
buồn thôi” “Xin. xin lỗi, cháu không cố ý”
Trần Tú Hương giải thích một cách nhu mì yếu đuối, đôi tay nhỏ dụi mắt, đôi
mắt đỏ hoe như mắt thỏ. Cô ta chắc chắn không thể tự mình mở miệng tố cáo,
cô ta sợ không đè bẹp được Trần Hải Anh thì sau này sẽ bị trả thù. Dù muốn
nhân cơ hội này đổ thêm dầu vào lửa, cô ta cũng phải tìm người khác gánh
chịu hỏa lực của Trần Hải Anh sau này.
Cô ta liếc mắt nhìn đám đông vây xem, rất nhanh đã tìm được một cái “loa
phóng thanh”. Cô ta đỏ hoe mắt, nhìn về phía một người đàn ông mặc áo ba lỗ
màu xám, nở một nụ cười kiên cường trong nước mắt.
La Trí Sơn cảm thấy tim mình như tan nát. Anh ta lập tức nhảy dựng lên.
“Đại đội trưởng, cháu biết cô Trần nhỏ khóc vì cái gì”
“Cô Trần lớn này ngày thường hay lôi chuyện thành phần gia đình của cô Trần
nhỏ ra, bắt nạt cô ấy đủ điều đấy ạ! Cháu đi làm thấy nhiều lần rồi”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy bên bờ giếng cô Trần lớn mắng cô Trần nhỏ là
‘thành phần xấu’, ném quần áo của cô ấy, còn bắt cô ấy xách nước cho mình”
“Tôi cũng thấy cô Trần lớn đẩy cô Trần nhỏ, còn quát tháo cô ấy nữa”
“Nghe nói ấy à, nhà cô Trần nhỏ vì có nghề làm đậu phụ gia truyền, mấy đời nỗ
lực mới mua được vài mẫu ruộng nước nên mới bị quy là phú nông. Khác hẳn
với bọn tư bản hút máu nhân dân”
“Hơn nữa giờ Đảng đều nhấn mạnh, đối với con cái có xuất thân không tốt phải
cho họ con đường sống. Nhìn cái kiểu cô Trần lớn đối xử với cô Trần nhỏ
xem. haizz. Xem ra cuộc sống ngầm của cô Trần nhỏ cũng”
Trần Tú Hương thấy mọi người bàn tán xôn xao, không khí đã lên cao, liền nức
nở nói: “Cháu đúng là xuất thân phú nông, nhưng một người đâu thể lựa chọn
xuất thân của mình”
“Tổ chức vẫn luôn giáo dục cháu rằng quan trọng là biểu hiện cá nhân. Cho
nên từ khi đến đại đội Cao Đường, cháu vẫn luôn cần cù chăm chỉ, nỗ lực đi
theo sự giáo dục của Đảng. Có thể là biểu hiện của cháu chưa đủ tốt, cho
nên”
“Cô Trần nhỏ, đừng nói thế” “Biểu hiện của cô mọi người đều thấy cả mà” “Dù
mưa to gió lớn, đi làm cô chưa bao giờ vắng mặt, đối xử với bà con cũng hòa
nhã dễ gần” “Đúng đúng, làm việc cũng không thấy lười biếng, đều bỏ sức ra
như mọi người” “Năm ngoái còn vì bảo vệ tài sản chung của đội mà bị mưa ướt
ốm một trận” “Đúng vậy, chúng tôi đều thấy cả”
Trần Hải Anh thấy Trần Tú Hương – người ngày thường trốn mình như chuột –
cũng nhân cơ hội này nhảy ra cắn mình một cái, trong lòng hận thấu xương.
Cô ta nhảy dựng lên, cầm cuốn sách đỏ trên bàn giơ cao quá đầu, vẻ mặt đầy
chính khí:
“Tôi thấy mọi người hồ đồ cả rồi”
Trần Hải Anh căn bản không ngờ lời này vừa nói ra đã đắc tội cả một đám
đông.
“Các người thế này gọi là kéo bè kết phái, đánh mất lập trường cách mạng vô
sản. Vĩ nhân đã dạy chúng ta rằng tuyệt đối không được quên đấu tranh giai
cấp”
Mạnh Trường Hoa nhìn sắc mặt đại đội trưởng, biết hôm nay Trần Hải Anh
không xong rồi, thời cơ để anh ta thể hiện đã đến, liền lập tức đứng ra.
“Nhưng vĩ nhân cũng dạy chúng ta rằng, trách nhiệm của chúng ta là chịu
trách nhiệm trước nhân dân, mỗi lời nói, mỗi hành động, mỗi chính sách đều
phải phù hợp với lợi ích của nhân dân, có sai thì phải sửa”
“Phải chú trọng đoàn kết với những đồng chí có ý kiến khác mình, dù là trong
quân đội hay ở địa phương, đối với nhân sĩ ngoài Đảng cũng vậy”
“Được rồi, được rồi” Lưu Đại Trụ nhìn mặt trời ngoài cửa, cắt ngang màn diễn
thuyết của Mạnh Trường Hoa. Ông hiện tại nhìn đám thanh niên trí thức già
đời này ai cũng thấy gai mắt, kể cả kẻ gió chiều nào che chiều nấy trước mặt.
“Trần Hải Anh, sau này cấm cô ỷ vào xuất thân gia đình mình mà bắt nạt người
khác! Còn cô Trần nhỏ nữa, đừng khóc, cô nói đúng đấy, xuất thân không thể
chọn, quan trọng là biểu hiện cá nhân, chỉ cần cô sống thành thật thì có thể
ngẩng cao đầu mà sống”
“Các cô cậu đều từ bốn phương tụ họp về đại đội Cao Đường chúng tôi, mọi
người không chỉ phải đoàn kết với người cùng ý kiến, mà còn phải biết đoàn
kết với người khác ý kiến. Mọi người đến từ những nơi khác nhau, thói quen
sinh hoạt, tính cách sở thích đều có khác biệt, có xích mích cũng là bình
thường. Có sai thì chỉ ra cho nhau sửa là được”
Tô Thanh Từ đang vừa xem kịch vừa thỉnh thoảng nức nở vài tiếng, nghe Lưu
Đại Trụ nói vậy là biết ông muốn chuyện lớn hóa nhỏ, liền tiếp lời ngay.
“Đại đội trưởng, chú nói rất đúng” “Chuyện hôm nay cháu cũng có lỗi, cháu sẽ
kiểm điểm sâu sắc lỗi lầm của mình. Dù đồng chí Trần Hải Anh có chanh chua,
có châm chọc cháu thế nào, cháu cũng không nên mất bình tĩnh mà đánh
nhau với cô ấy” “Cháu xin trịnh trọng xin lỗi đồng chí Trần Hải Anh tại đây, và
sẽ kiểm điểm sâu sắc”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Trần Hải Anh suýt phun ra ngụm máu tươi. Cái gì gọi là đánh nhau với tao?
Đó hoàn toàn là mày đè tao ra đánh đơn phương đấy chứ?
Lưu Đại Trụ thấy Tô Thanh Từ thái độ nhận sai tốt, lại nhìn sang bộ dạng cứng
đầu đằng đằng sát khí của Trần Hải Anh, trong lòng càng thêm khó chịu.
Cuối cùng, màn kịch hạ màn bằng việc Tô Thanh Từ và Trần Hải Anh xin lỗi lẫn
nhau, cộng thêm việc Trần Hải Anh phải nộp một bản kiểm điểm một ngàn
chữ.
Trần Hải Anh lúc này mới khóc thương tâm thật sự. Cô ta chẳng những bị
đánh một trận nhừ tử oan uổng, bị mọi người chỉ trích, giờ còn phải xin lỗi
và viết kiểm điểm. Lúc này cô ta hận đám Tô Thanh Từ, Trần Tú Hương, La Trí
Sơn thấu xương. Còn hận lây sang cả đại đội trưởng và Phùng Kiến Quân – kẻ
đứng bên cạnh nhìn cô ta bị bắt nạt mà không hé răng nửa lời!
Còn Trần Tú Hương thấy đại đội trưởng tha cho Trần Hải Anh dễ dàng như vậy
cũng có chút thất vọng. Tuy nhiên, mượn chuyện hôm nay, cô ta đã gột rửa
được thân phận của mình trước mặt mọi người. Lại có lời của đại đội trưởng,
coi như cũng đáng, không uổng công cô ta giả vờ bấy lâu nay. Sau này không
cần sợ người khác lấy xuất thân của cô ta ra nói chuyện nữa!
hương 9: Không gian lại có thể sử dụng
Vì đang vào vụ mùa, lao động nặng nhọc nên bữa trưa có phần sang hơn mọi
ngày: cơm độn khoai lang đỏ, trong đó non nửa là khoai, hơn nửa là cơm.
Thức ăn gồm một món măng xào ớt băm và nửa bát củ cải ướp.
Trong bầu không khí quỷ dị, Tô Thanh Từ hung hăng chén sạch một bát lớn.
Con người ta khi đói lên thì ăn cái gì cũng thấy ngon. Hơn nữa, rau củ thời này
đều là thực phẩm sạch, thuần thiên nhiên nên ăn cũng khá vừa miệng.
Chờ mọi người dọn dẹp xong xuôi để nghỉ trưa, Tô Thanh Từ liền một mình đi
về phía rừng cây sau núi.
Cô không sợ cô đơn, chỉ là không thích ứng được với cuộc sống tập thể. Ngay
cả hồi đi học, cô cũng không ở ký túc xá cùng mọi người mà quen sống một
mình. Kiểu sống chung đụng hiện tại khiến cô thực sự không thoải mái. Hơn
nữa điều kiện ở điểm thanh niên trí thức quả thực quá tệ, vừa ẩm thấp vừa
chật chội, cái gì cũng bất tiện.
Tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống đất, Tô Thanh Từ bắt đầu thử liên hệ lại với
không gian nông trường của mình. Nếu không có cái “bàn tay vàng” này, cô
cảm thấy với đôi tay quen sống trong nhung lụa của một đại tiểu thư thế kỷ 21,
cô chắc chắn sẽ chết đói nếu phải tự bới đất tìm ăn.
Rõ ràng cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của không gian. Cô nín thở, tập
trung ý chí gào lên trong đầu:
“Tôi muốn vào trong”
“Tôi muốn vào nông trường”
Thử một hồi lâu, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Cô không khỏi có chút
nản lòng. Chẳng lẽ nông trường thực sự đã bị người khác kiểm soát?
Ý thức của cô lướt qua từng khu vực: thảo nguyên, siêu thị, khu du lịch sinh
thái. nhưng không phát hiện bất kỳ ai.
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-8-tam-tu-nho-cua-tran-tu-
huonghtml]
Khi ý thức quay trở lại phòng khách biệt thự, nhìn thấy chậu tôm hùm đất trên
bàn, Tô Thanh Từ đột nhiên có xúc động muốn rơi nước mắt.
“Tôm hùm đất của tôi ơi, tôi mới ăn được có một con, không biết đến năm nào
tháng nào mới có cơ hội ăn lại đây!”
“Còn cả bia của tôi nữa, vừa mới mở nắp, chưa kịp uống ngụm nào, thật quá
đáng, quá đáng lắm luôn!”
“Ít nhất cũng phải cho tôi ăn xong bữa này chứ!!!”
“A ~ Tôi muốn tôm hùm đất, tôi muốn uống bia!”
Keng ~
Bộp ~
Ngay khi Tô Thanh Từ ngửa mặt lên trời than thở số kiếp hẩm hiu, gào thét đòi
tôm và bia, thì một chậu tôm hùm lớn cùng một lon bia đã mở nắp như từ trên
trời rơi xuống, nện thẳng xuống bãi cỏ trước mặt cô.
“Vãi chưởng ~”
Tô Thanh Từ lồm cồm bò dậy, trừng lớn mắt nhìn chậu tôm và lon bia trước
mặt.
“Ông trời nghe được tiếng lòng của mình thật sao?”
“Chẳng lẽ ‘bàn tay vàng’ của mình không phải là nông trường, mà là cây đèn
thần Aladdin?”
Cô vươn tay cầm lấy lon bia tu một ngụm lớn, cảm giác lạnh thấu tim gan,
sảng khoái vô cùng. Lại nhón một con tôm hùm đất, vẫn còn nóng hổi.
Tô Thanh Từ vừa bóc tôm vừa phân tích. Bia vẫn lạnh như vừa lấy từ tủ lạnh ra,
tôm vẫn nóng như vừa ra lò. Nghĩa là lúc cô bị đá văng khỏi nông trường, thời
gian bên trong đó đã ngưng đọng?
Vậy tại sao cô lại không vào được? Nhưng bia và tôm lại có thể tự đi ra? Chẳng
lẽ nông trường chỉ ngăn cản cô đi vào, nhưng lại cho phép lấy đồ bên trong ra?
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Từ lập tức dùng ý niệm dạo quanh nông trường.
“Gối ôm, ra đây?”
“Băng vệ sinh, mau tới!”
Vèo vèo ~
Một chiếc gối ôm nhỏ in hình hoạt hình và một gói băng vệ sinh ban đêm
dài 430mm xuất hiện ngay trước mắt.
Tim Tô Thanh Từ đập thình thịch. Cô hôn chụt một cái lên gói băng vệ sinh.
“Vào trong”
Vừa dứt lời, gối ôm và gói băng vệ sinh biến mất khỏi tay cô.
Tô Thanh Từ giật giật khóe miệng, chuyển ánh mắt sang lon bia và chậu tôm
hùm đất.
“Vào trong”
Vèo ~
Tôm và bia đồng thời biến mất.
“Tôi muốn tôm hùm đất và bia”
Cảnh vật lóe lên, tôm và bia lại xuất hiện trước mặt Tô Thanh Từ.
Tô Thanh Từ vỗ đùi đánh đét một cái: “Tôi hiểu rồi”
“Nó không cho mình vào, nhưng mình có thể tùy ý lấy đồ ra hoặc cất đồ vào
nông trường!”
“May quá, may quá. Cứ tưởng ông thần đèn chơi khăm mình chứ”
Có thể tùy ý lấy đồ trong nông trường, ít nhất cô sẽ không gặp vấn đề gì về
chuyện ăn mặc trong cái thời đại thiếu thốn này. Phải biết thời này lương thực
còn quý hơn vàng.
Tô Thanh Từ thở phào nhẹ nhõm, chuyện ăn mặc coi như xong. Vấn đề chính
bây giờ là giải quyết chỗ ở và công việc. Dù sao thì bắt cô xuống ruộng là
chuyện không thể nào. Vĩnh viễn không thể nào!!!
Hôm qua Chu Tuệ Quyên còn bảo mấy hôm nữa phải bắt đầu xuống ruộng lúa
làm việc. Lúc đó đỉa bám đầy chân. Nghe xong mà hàng vạn lỗ chân lông của
cô dựng đứng cả lên.
Còn chuyện chỗ ở, cả cái ký túc xá đông đúc, ai cũng có toan tính riêng, phải
tìm cơ hội ra ở riêng mới tốt. Yên tĩnh thanh nhàn là phụ, chủ yếu là tiện cho
cô ăn mảnh. Hiện tại hộ khẩu của cô đã chuyển về thôn Cao Đường, không biết
có thể xin cấp một miếng đất nền không.
Xem mặt trời, chắc tầm 1 giờ rưỡi chiều.
Tiếng kẻng “keng keng” quen thuộc lại vang lên. Trên đường làng, lác đác có
những xã viên xách ấm nước ra khỏi nhà, tụ tập lại, vừa nói cười vừa đi về phía
sườn dốc phía Bắc.
Tô Thanh Từ đợi một lúc, đoán chừng người ở điểm thanh niên trí thức đã đi
làm hết, lúc này mới đủng đỉnh đi về phía đó.
“Ở mãi cái vùng nông thôn này cũng không phải kế lâu dài, xem ra vẫn phải tìm
cơ hội về thành phố mới được”
Tô Thanh Từ miệng ngậm cọng cỏ dại vừa đi vừa suy tư.
Cũng không biết tình hình ở nhà hiện giờ ra sao, ông nội dặn cô tạm thời
không được liên lạc với bất kỳ ai trong nhà. Vậy thì cô chỉ có thể bị động chờ
gia đình liên lạc. Tuy cô chưa từng trải qua những biến động của thời đại này,
nhưng cũng hiểu ít nhiều qua sách vở và tivi.
Nếu không phải ông nội Tô Nghị từng dùng mạng đổi lấy công lao trên chiến
trường, thì cái gia đình này của cô chắc đã bị thanh trừng từ đợt đầu tiên rồi.
Kéo dài được đến giờ đã là kết quả của việc ông nội vận dụng hết các mối
quan hệ. Nhưng mấy năm nay tình hình ngày càng căng thẳng. Hơn nữa thân
phận và nghề nghiệp nhạy cảm của bố mẹ cô, nếu không phải ông nội thực sự
nhận được tin tức gì đó, thì sẽ không vội vàng xé lẻ gia đình tống đi khắp nơi
như vậy.
Anh trai Tô Kim Đông thì cô không lo, vì anh ấy vừa tròn 18 tuổi năm ngoái đã
bị ông nội ném vào quân đội. Cô chỉ lo cho bà nội đã gần 70 tuổi, ông bố mọt
sách và bà mẹ lười biếng thấu trời xanh của nguyên chủ.
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Từ không khỏi chấn động. Ngay sau đó một niềm vui
sướng to lớn lan tỏa trong ánh mắt cô. Người mẹ ở thời đại này vậy mà lại
giống bà Từ Giai ở thời hiện đại đến bảy tám phần. Nghĩ đến tính cách tương
đồng của họ. Liệu có khả năng nào không?
Ngay lúc Tô Thanh Từ đang xuất thần, giọng nói oang oang của Lưu Đại Trụ từ
xa vọng lại!
“Tiểu thanh niên trí thức Tô, tiểu thanh niên trí thức Tô ơi ~”