Chương 154
Vị giám đốc trung tâm thương mại nghe xong yêu cầu của cảnh sát vẫn chưa
trả lời ngay. Ông ta quay sang nhìn Ôn Nguyệt dò hỏi. Chỉ đến khi Ôn Nguyệt
gật đầu nói: “Cứ phối hợp hết mình theo yêu cầu của các sếp,” ông ta mới dứt
khoát đáp: “Không thành vấn đề”
Trước khi kết thúc cuộc họp, đại diện cảnh sát đặc biệt dặn dò: Tốt nhất là
không để lộ nội dung cuộc họp này cho bất kỳ ai khác.
Về lý thuyết, việc thông báo cho bộ phận an ninh và các chủ tiệm vàng sẽ giúp
tăng cường phòng bị. Nhưng mặt trái là dễ gây hoang mang, và quan trọng
hơn là có nguy cơ làm lộ kế hoạch mai phục của cảnh sát.
Ôn Nguyệt và giám đốc trung tâm thương mại lập tức đồng ý. Trong chuyện
này, họ hoàn toàn tin tưởng vào nghiệp vụ của cảnh sát.
Trong sự bố trí chặt chẽ của cảnh sát, hai ngày trôi qua nhanh chóng.
Ngày mà băng nhóm Diệp Thiên Hoa dự định hành động đã đến. Ôn Nguyệt
dậy từ rất sớm. Không còn cách nào khác, trong lòng canh cánh nỗi lo lớn như
vậy, cô làm sao ngủ ngon được!
Dịch Hoài thấy vợ trằn trọc không ngủ được liền rủ cô đi tập gym cùng.
Khu chung cư này không quá lớn, bước ra khỏi cửa là phố xá sầm uất, chạy bộ
ngoài trời không tiện bằng ở trên núi. Bù lại, Dịch Hoài đã kịp thời cải tạo một
phòng trong nhà thành phòng gym mini, trang bị đầy đủ tạ tay, máy chạy bộ.
Ôn Nguyệt nghe lời rủ rê mà suýt rớt hàm. Nhà nào có người chồng tốt đến
mức sáng tinh mơ lôi vợ đi chạy bộ không? Vận động kiểu khác không được à?
À không, nằm ườn chờ trời sáng không sướng hơn sao?
Thôi được rồi, trong lòng đang bồn chồn, nằm một chỗ cũng dễ sinh tâm bệnh.
Vận động một chút để xả stress cũng tốt. Thế là Ôn Nguyệt miễn cưỡng thay
đồ bơi, lên bể bơi trên sân thượng.
Phải công nhận là làm người giàu sướng thật. Ở chung cư cao tầng mà vẫn có
bể bơi lộ thiên riêng biệt.
Bơi xong ba vòng, cũng đến giờ ăn sáng. Hai vợ chồng ai nấy tắm rửa rồi
xuống lầu dùng bữa.
Hôm nay là thứ Bảy, Ôn Nguyệt được nghỉ làm. Cô cũng quyết định không đến
trung tâm thương mại Vịnh Đồng La. Với cái thể lực “bún riêu” của mình, cô tự
biết thân biết phận ở nhà để không làm vướng chân cảnh sát.
Tuy nhiên, cô đã chuẩn bị sẵn một chiếc điện thoại dự phòng và có trong tay
số của chỉ huy chiến dịch. Cô dự định sẽ cập nhật tình hình của băng cướp
thông qua hệ thống và gửi tin nhắn báo cáo cho cảnh sát bất cứ lúc nào cần
thiết.
Nhưng hôm nay, từ lúc ăn sáng xong chui tọt vào thư phòng, cho đến tận trưa
khi Dịch Hoài gọi ra ăn cơm, cô vẫn không thấy Hoàng Đại Dũng nhận được
lệnh hành động nào từ Diệp Thiên Hoa.
Ăn trưa xong, Ôn Nguyệt lại tiếp tục cố thủ trong thư phòng.
Mãi đến 4 giờ chiều, điện thoại của Hoàng Đại Dũng mới rung lên. Diệp Thiên
Hoa chỉ nhắn vỏn vẹn 4 chữ: 【 Có biến, đổi, chờ. 】
Rõ ràng, kế hoạch đã bị lộ.
Khi mới nghe được tin nhắn của Diệp Thiên Hoa qua hệ thống, Ôn Nguyệt cứ
ngỡ chữ “đổi” nghĩa là đổi thời gian, còn “chờ” là bảo Hoàng Đại Dũng nằm im
chờ lệnh.
Nhưng đến khi cảnh sát nhận được tin nhắn báo cáo của cô, lập tức thay đổi
chiến thuật, ập vào bắt giữ nhóm Hoàng Đại Dũng thì mới vỡ lẽ: Chữ “đổi” còn
có nghĩa là đổi sào huyệt.
Căn nhà trống trơn.
Ôn Nguyệt tất nhiên biết địa chỉ mới của nhóm Hoàng Đại Dũng qua hệ thống.
Nhưng do dự hồi lâu, cô quyết định không cung cấp thông tin này cho cảnh
sát.
Sau chiến dịch thất bại, cảnh sát đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp để rút
kinh nghiệm.
Một số người bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của lá thư nặc danh. Họ cho rằng
đây có thể là một cú lừa của tội phạm nhằm đánh lạc hướng cảnh sát, thực
chất Diệp Thiên Hoa chưa hề tái xuất.
Đúng là Hoàng Đại Dũng có xuất hiện quanh Lệ Vinh Bách Hóa, nhưng ai dám
chắc hắn đang thám thính địa hình? Biết đâu hắn đã rửa tay gác kiếm, sống ẩn
dật ở Hương Giang mấy năm nay thì sao?
Cũng có người tin rằng băng nhóm Diệp Thiên Hoa thực sự định cướp tiệm
vàng, nhưng lại hối tiếc vì đã chọn phương án “bắt ba ba trong rọ”. Giờ thì hay
rồi, “vua trộm” không bắt được, tôm tép như Hoàng Đại Dũng cũng lặn mất
tăm.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-154-ke-hoach-bi-lo-lua-chon-kho-khan-cua-
on-nguyethtml]
Biết thế cứ bắt béng nhóm Hoàng Đại Dũng từ đầu, ít nhất cũng lập được chút
công lao.
Hiện tại, luồng ý kiến hối tiếc này đang chiếm ưu thế trong nội bộ cảnh sát.
Ôn Nguyệt rất lo ngại. Nếu bây giờ cô tiết lộ vị trí mới của nhóm Hoàng Đại
Dũng, cảnh sát khả năng cao sẽ tiến hành bắt giữ ngay lập tức để vớt vát danh
dự.
Nếu giữ Hoàng Đại Dũng lại, cô còn có thể giám sát từ xa mọi động tĩnh của
băng nhóm Diệp Thiên Hoa thông qua hắn. Một khi hắn bị bắt, đầu mối liên lạc
này sẽ bị cắt đứt hoàn toàn. Lúc đó Diệp Thiên Hoa sẽ làm gì tiếp theo, chẳng
ai biết được.
Vì vậy, Hoàng Đại Dũng không thể bị bắt. Ít nhất là vào lúc này.
Nghĩ thông suốt, Ôn Nguyệt ra lệnh cho hệ thống tiếp tục theo dõi sát sao
Hoàng Đại Dũng, còn mình thì về phòng đi ngủ.
Có lẽ do cả ngày căng thẳng thần kinh nên đêm đó Ôn Nguyệt ngủ rất ngon,
mãi đến sáng hôm sau mới bị Dịch Hoài đánh thức.
Ăn sáng xong, cô đến công ty. Vừa đặt mông xuống ghế, Lương Gia Minh đã
gọi sang hỏi chuyện về chi nhánh Vịnh Đồng La hôm qua.
Ôn Nguyệt không ngạc nhiên khi Lương Gia Minh biết chuyện. Trên đời này
không có bức tường nào gió không lọt qua. Cảnh sát huy động lực lượng lớn
như vậy hôm qua, khách hàng có thể không biết, nhưng nhân viên trong trung
tâm thương mại làm sao mà không đoán già đoán non.
Trừ khi Lương Gia Minh bù nhìn đến mức không cài cắm tai mắt ở các chi
nhánh, nếu không ông ta không thể không biết tin.
Đối mặt với sự chất vấn của sếp tổng, Ôn Nguyệt không hề chột dạ. Cô bình
tĩnh giải thích đầu đuôi câu chuyện, nhấn mạnh yêu cầu bảo mật là từ phía
cảnh sát, và cuối cùng tung ra lá bài hộ mệnh: “Daddy tôi cũng đã biết chuyện
này rồi”
Lúc đầu nghe giải thích, Lương Gia Minh còn định trách móc cô tự ý hành
động. Nhưng nghe đến đoạn Ôn Vinh Sinh đã biết và đồng ý, ông ta lập tức im
bặt, chuyển sang giọng lo lắng: “Cô nghĩ Diệp Thiên Hoa thực sự đã quay lại
sao? Biết kế hoạch bị lộ rồi, liệu chúng còn dám hành động nữa không?”
“Tôi tin là có. Và tôi tin chắc chúng sẽ hành động trở lại”
Lương Gia Minh hỏi: “Vậy theo cô, chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
“Yêu cầu nhân viên nâng cao cảnh giác, đồng thời chờ thông báo từ cảnh sát
và phối hợp với họ”
“Phối hợp với cảnh sát thì dễ, nhưng yêu cầu nhân viên cảnh giác” Lương Gia
Minh trầm ngâm, “Phía tôi thì dễ nói, nhưng bên phía Tổng giám đốc Trần.
muốn thuyết phục ông ấy e là không dễ đâu”
Câu nói này nghe qua thì có vẻ như đang cùng phe với Ôn Nguyệt, nhưng thực
chất ý tứ là: Chuyện rắc rối này các người tự đi mà lo liệu, tôi không dây dưa
vào đâu.
Cáo già đúng là cáo già, đẩy quả bóng trách nhiệm sang người khác một cách
tài tình. Ôn Nguyệt nghe xong cũng bó tay. May mà cô cũng chẳng trông mong
gì ở Lương Gia Minh, chỉ cần ông ta không ngáng đường là đã cảm tạ trời đất
rồi.
Thư Sách
Cuộc nói chuyện kết thúc khá êm đẹp. Ít nhất là dễ chịu hơn nhiều so với cuộc
gặp gỡ với Trần Kế Khang sau đó.
Trần Kế Khang năm nay 54 tuổi, thuộc lứa công thần đầu tiên đi theo Ôn Vinh
Sinh. Cậy mình tư lịch thâm niên lại có cổ phần trong tay, ông ta luôn ra vẻ bề
trên trước mặt Ôn Nguyệt, giọng điệu lúc nào cũng sặc mùi gia trưởng, dạy
đời.