Nhưng Diệp Thiên Hoa đã chú ý đến cô.
Chẳng hiểu sao hắn lại đổi hướng, bước nhanh về phía Ôn Nguyệt và dừng lại
cách cô chỉ một bước chân, cất giọng gọi: “Cô Ôn”
Khi Diệp Thiên Hoa bước tới, Ôn Nguyệt thực ra không quá sợ hãi. Con người
ta thường hay lo lắng trước khi sự việc xảy ra, nhưng khi đối diện với nguy
hiểm thực sự, bản năng sinh tồn lại trỗi dậy mạnh mẽ, khiến họ trở nên liều
lĩnh bất chấp.
Hơn nữa, cô còn có hệ thống bảo kê, sợ quái gì!
Nhưng ngay khi nghe Diệp Thiên Hoa gọi đích danh “Cô Ôn”, lông tóc toàn thân
Ôn Nguyệt dựng đứng. Cô vô thức lùi lại một bước.
Nhận ra nỗi sợ của cô, Diệp Thiên Hoa mỉm cười đắc ý, ném chiếc cặp táp
xuống đất. Chiếc cặp đen rơi xuống, phát ra âm thanh nặng trịch của kim loại
va đập – bên trong chắc chắn không phải tài liệu văn phòng mà là cả kho vũ
khí.
Đồng thời, hắn rút khẩu súng lục từ túi áo, lên đạn cái “rộp” rồi áp sát Ôn
Nguyệt, thì thầm: “Cô Ôn, giờ muốn chạy e là muộn rồi”
Vừa nói, hắn vừa bẻ quặt hai tay cô ra sau lưng, họng súng lạnh ngắt dí
thẳng vào đầu cô, hạ giọng hỏi: “Cô có biết tại sao tôi nhận ra cô ngay từ cái
nhìn đầu tiên không?”
Ôn Nguyệt chẳng thèm quan tâm đến đáp án, cô im lặng, trong đầu gào lên gọi
hệ thống kích hoạt ngay “Vịnh Xuân Quyền (Cấp Đại Sư)”.
Diệp Thiên Hoa thấy cô không nói gì thì cũng chẳng bận tâm, hắn tiếp tục thao
thao bất tuyệt: “Bài phát biểu hùng hồn của cô mấy hôm trước, tôi đã xem đi
xem lại rất kỹ đấy. Dưới ánh đèn flash, cô trông thật tự tin. Lúc đó tôi đã nghĩ,
nếu tôi vẫn quyết tâm cướp chục triệu tiền vàng từ Lệ Vinh Bách Hóa, chắc cô
sẽ đau khổ lắm nhỉ? Tiếc là tôi không được tận mắt chứng kiến cảnh cô khóc
lóc thảm thiết”
Tiệm vàng thì đầy rẫy khắp Hương Giang, hắn không nhất thiết phải cướp Lệ
Vinh. Nhưng hắn là kẻ kiêu ngạo, có người dám công khai thách thức thì hắn
nhất định phải đáp trả.
Cô tưởng tuyên bố “đã phòng bị” trước báo giới là hắn sẽ đổi mục tiêu sao?
Không đời nào. Hắn chỉ tạm thời ẩn mình, chờ đợi thời cơ để giáng cho cô một
đòn chí mạng khi cô ít đề phòng nhất.
Diệp Thiên Hoa cười gằn: “Nhưng giờ thì tôi có cơ hội thấy rồi”
Hắn di chuyển họng súng từ cằm cô trượt dần lên thái dương, giọng nói đầy
vẻ biến thái: “Cô Ôn, giờ cô sợ chưa? Nếu sợ thì khóc to lên đi, biết đâu tôi mủi
lòng mà tha cho cái mạng nhỏ của cô”
Ôn Nguyệt không khóc. Ngược lại, khi dòng chảy võ thuật Vịnh Xuân cuộn trào
trong cơ thể, cô cảm thấy mình lột xác hoàn toàn.
Cảm giác cơ bắp, gân cốt thay đổi thế nào thì khó diễn tả, nhưng trong lòng cô
tràn đầy sự tự tin. Cô biết chắc mình có thể “xử đẹp” tên này. Thế nên, thay vì
nước mắt, trong đầu cô chỉ toàn những lời cà khịa:
“Ông có nghe câu này bao giờ chưa?”
“Câu gì?”
“Vai ác thường chết vì nói nhiều”
Thư Sách
Dứt lời, đôi tay đang bị khóa chặt của Ôn Nguyệt đột ngột tách ra, phá vỡ thế
gọng kìm. Nhanh như cắt, một tay cô bẻ ngược lên, khóa chặt cánh tay không
cầm súng của Diệp Thiên Hoa. Đồng thời, cô xoay người cực nhanh, tung
chưởng phải mạnh như trời giáng vào ngực hắn.
Nếu không có “buff” từ hệ thống, cú đánh này của cô gái yếu đuối có lẽ chỉ
như gãi ngứa. Nhưng với sức mạnh của đại sư Vịnh Xuân, chưởng lực này
mang uy lực “Cách sơn đả ngưu” (đánh xuyên núi).
Diệp Thiên Hoa rú lên đau đớn, cánh tay phải đang cầm súng bị hất văng ra
sau theo quán tính. Khẩu súng đen ngòm vẽ một đường vòng cung trên
không trung rồi nổ “Đoàng!” một tiếng đinh tai nhức óc.
Viên đạn bay lên trời, không trúng ai. Diệp Thiên Hoa lảo đảo lùi lại, cố gắng
lấy lại thăng bằng để phản công.
Nhưng Ôn Nguyệt không cho hắn cơ hội đó. Cô dồn dập tung ra những cú
chưởng liên hoàn, đánh thẳng vào các huyệt đạo hiểm yếu nơi ngực và
bụng hắn.
Nhanh như chớp, cô chụp lấy cổ tay phải đang cầm súng của hắn, bẻ mạnh.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên. Khẩu súng rơi khỏi bàn tay đã mềm oặt
của tên trùm.
Cơn đau thấu xương khiến Diệp Thiên Hoa không thể đứng vững, ngã khuỵu
xuống đất.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-161-vai-ac-chet-vi-noi-nhieu-man-danh-up-
tac-vuonghtml]
Ôn Nguyệt không dừng lại. Cô đạp một chân lên vai hắn, ghì chặt xuống đất.
Sau đó, cô lạnh lùng bẻ gãy nốt cánh tay còn lại, rồi bồi thêm một cú bẻ khớp
vào cánh tay đã gãy xương.
Tay phải cô vớ lấy khẩu súng, dùng báng súng nện liên tiếp vào trán Diệp
Thiên Hoa:
“Cho chừa cái thói không học điều hay lẽ phải này! Cho chừa cái thói cướp
vàng này! Cho chừa cái thói coi mạng người như cỏ rác này! Còn muốn xem bà
đây khóc à? Cũng không soi gương xem mình có xứng không!”
Báng súng cứng như đá nện chan chát vào đầu khiến Diệp Thiên Hoa hoa
mắt chóng mặt. Hai cái, ba cái. máu bắt đầu chảy ròng ròng trên mặt tên
trùm.
Đến cái thứ năm, Diệp Thiên Hoa trợn trắng mắt, sùi bọt mép rồi ngất lịm đi.
Thấy hắn nằm im bất động, Ôn Nguyệt cầm súng đứng dậy. Sợ hắn giả
chết, cô bồi thêm một cú đá vào mạng sườn. Hắn vẫn im lìm.
Ôn Nguyệt bĩu môi khinh bỉ: “Tưởng thế nào, hóa ra Tặc vương cũng chỉ đến
thế thôi à?”
Cũng chẳng ghê gớm lắm nhỉ ~
Dù hỏa lực của nhóm trinh sát cải trang ban đầu kém xa băng cướp, nhưng họ
đều là những tay súng thiện xạ được đào tạo bài bản.
Thêm vào đó, lực lượng tiếp viện đến cực nhanh. Chủ yếu là do Phi Hổ Đội di
chuyển bằng trực thăng, không lo tắc đường.
Ngay khi Ôn Nguyệt vừa “xử” xong Diệp Thiên Hoa, ngẩng đầu lên đã nghe
tiếng cánh quạt trực thăng phập phồng trên đầu. Cửa khoang mở ra, thang dây
thả xuống. Những chiến sĩ đặc nhiệm Phi Hổ Đội với trang bị tận răng đu dây
xuống, lần lượt tham chiến.
Sự xuất hiện của họ lập tức đảo chiều cục diện. Băng cướp nhanh chóng thất
thế, kẻ bị tiêu diệt, kẻ hoảng loạn bỏ chạy rồi bị tóm gọn.
Khi mọi chuyện đã ngã ngũ, lực lượng cảnh sát từ đồn Loan Tử mới hộc tốc
chạy đến.
Không phải họ lề mề, mà do đường phố Hương Giang giờ tan tầm tắc nghẽn
kinh khủng. Xe cảnh sát hú còi inh ỏi cũng phải nhích từng chút một. Cuộc
chiến kết thúc quá nhanh, họ đến nơi chỉ còn việc dọn dẹp hiện trường.
Lúc này, con phố bên ngoài Bách Hóa Lệ Vinh vắng tanh. Khi tiếng súng nổ
ra, người đi đường đã bỏ chạy tán loạn. Những nhân viên văn phòng đang trên
đường về nhà cũng vội vã chui vào các cửa hàng gần đó ẩn nấp, cửa cuốn kéo
xuống kín mít.
Nhân viên tiệm vàng thì người chạy tót lên tầng trên, người chui xuống gầm
quầy run như cầy sấy.
Bên ngoài hiện trường lúc này chỉ còn lại đám cướp bị còng tay chờ áp giải, lực
lượng cảnh sát đông đảo, Diệp Thiên Hoa nằm bất tỉnh nhân sự, và nhóm của
Ôn Nguyệt, Dịch Hoài.
Dịch Hoài lao xuống từ nhà hàng khi thấy vợ bị Diệp Thiên Hoa bắt giữ. Nhưng
do cửa chính trung tâm thương mại nơi anh ngồi bị khóa chặt để đảm bảo an
toàn, anh mất một lúc mới thoát ra được. Khi anh đến nơi, tình thế đã đảo
ngược 180 độ: Ôn Nguyệt đang. đánh Diệp Thiên Hoa thừa sống thiếu
chết.
Vừa kinh ngạc vừa nhẹ nhõm, Dịch Hoài đứng im quan sát, đợi vợ xả giận xong
mới bước tới.
Dịch Hoài cùng dàn vệ sĩ đứng cạnh Ôn Nguyệt, bên dưới chân là một gã đàn
ông nằm sõng soài. Nhìn qua, cảnh tượng này rất giống một vụ đại gia ỷ thế
hiếp người.
Nhưng khi cảnh sát đến lấy lời khai và biết kẻ nằm đất là “Tặc vương” Diệp
Thiên Hoa, ánh mắt họ nhìn vợ chồng Dịch Hoài thay đổi hoàn toàn.
Cái gì mà đại gia hiếp người? Đây rõ ràng là công dân gương mẫu dũng cảm
chiến đấu với tội phạm nguy hiểm!