4. Yếu tố quan trọng nhất: Ôn Nguyệt là một người “xuyên không” mang tư duy
của tương lai.
Trước khi xuyên không, cô đã chứng kiến sự suy thoái của ngành bán lẻ truyền
thống, hàng loạt trung tâm thương mại phải đóng cửa vì kinh doanh thua lỗ.
Nhưng bên cạnh đó, vẫn có những mô hình thành công rực rỡ nhờ sự đổi mới
và thích nghi.
Dù chưa từng trực tiếp điều hành một trung tâm thương mại nào, nhưng với
vốn kiến thức và tầm nhìn “đi trước thời đại”, cô tin mình có thể giúp Bách Hóa
Lệ Vinh tránh được những vết xe đổ, chèo lái con thuyền doanh nghiệp vượt
qua sóng gió của thời đại chuyển mình.
Vấn đề cốt lõi là: Làm thế nào để Ôn Vinh Sinh tin tưởng và trao quyền cho cô?
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Ôn Nguyệt mang theo bộ hồ sơ bằng chứng về Trần
Kế Khang (do hệ thống cung cấp) cùng bản kế hoạch cải tổ chi tiết đến gặp Ôn
Vinh Sinh.
Ôn Vinh Sinh là người sáng lập, cổ đông lớn nhất và là người nắm quyền sinh
sát tại Lệ Vinh. Chỉ cần ông gật đầu, mọi rào cản về tuổi tác hay kinh nghiệm
của cô sẽ tan biến như mây khói.
Liệu ông có đồng ý không?
Ôn Nguyệt tin là có. Việc ông đưa cô vào Bách Hóa Lệ Vinh chính là một bài
kiểm tra năng lực. Trước đây cô chỉ có cái mác “con gái chủ tịch” nên phải bắt
đầu từ chức Phó tổng.
Nhưng qua vụ “Tặc vương” Diệp Thiên Hoa, cô đã chứng minh được bản lĩnh
của mình.
Dù cho băng cướp có trốn thoát, thiệt hại cũng chỉ nằm ở các tiệm vàng.
Nhưng nếu Bách Hóa Lệ Vinh im hơi lặng tiếng, uy tín thương hiệu chắc chắn
sẽ bị ảnh hưởng, các đối tác sẽ mất lòng tin.
Hành động tổ chức họp báo công khai, dám đứng mũi chịu sào của Ôn Nguyệt
là một nước đi “xử lý khủng hoảng” (PR) tuyệt vời. Hơn nữa, việc cô đích thân
bắt sống Diệp Thiên Hoa đã nâng tầm hình ảnh của Lệ Vinh lên một đẳng cấp
mới: Mạnh mẽ, an toàn và đáng tin cậy.
Vì thế, trừ khi y học đột ngột phát triển đến mức chữa được bệnh vô sinh cho
Ôn Gia Đống, nếu không, Ôn Vinh Sinh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội bồi
dưỡng cô.
Và thực tế đã chứng minh suy đoán của cô là đúng.
Thư Sách
Cầm tập hồ sơ bằng chứng tham ô của Trần Kế Khang trên tay, Ôn Vinh Sinh
không giấu nổi sự ngạc nhiên. Cô con gái này mới vào công ty được bao lâu?
Theo báo cáo của Lương Gia Minh, cô còn chẳng mấy khi ngồi ở văn phòng,
suốt ngày chạy lông nhông ngoài trung tâm thương mại. Vậy mà cô lại có thể
đào ra những bằng chứng chi tiết và xác thực đến thế này?
Lại xem bản kế hoạch cải tổ của cô. Tuy lời văn có hơi bay bổng, nhưng các
giải pháp đưa ra rất mới mẻ và thực tế.
Rõ ràng, con gái ông có năng lực và tiềm năng rất lớn.
Tuy nhiên, Ôn Vinh Sinh tuy sẵn sàng trao cơ hội nhưng cũng không muốn
“dọn sẵn mâm cỗ”. Ông đồng ý bổ nhiệm Ôn Nguyệt làm Quyền Tổng Giám
đốc. Việc có được chuyển chính thức hay không sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào
kết quả kinh doanh.
Ôn Nguyệt không bất ngờ. Thực ra, mục tiêu ban đầu của cô cũng chỉ là chức
Quyền Tổng Giám đốc. Nhưng nguyên tắc đàm phán là phải “hét giá cao” để
còn có chỗ mà mặc cả.
Danh phận có thể tạm chấp nhận, nhưng đãi ngộ thì không thể thiệt thòi.
Sau một hồi “cò kè bớt một thêm hai”, Ôn Nguyệt đã giành được mức lương
tương đương với cựu Tổng Giám đốc Trần Kế Khang.
Nhưng vì quy định công ty, lương trên giấy tờ không thể vượt khung, nên phần
chênh lệch sẽ được Ôn Vinh Sinh chi trả riêng dưới danh nghĩa “tiền tiêu vặt”.
Ôn Nguyệt gật đầu cái rụp. Cách này quá hời: Vừa đỡ phải đóng thuế thu nhập
cá nhân, vừa mở ra cơ hội “vòi vĩnh” thêm sau này. Đã là tiền tiêu vặt của con
gái rượu thì chỉ có tăng chứ làm gì có giảm!
Ôn Nguyệt thầm gõ bàn tính trong lòng, nụ cười đắc ý hiện rõ trên môi.
Theo quan điểm của Ôn Nguyệt, với loại sâu mọt đục khoét công ty như Trần
Kế Khang, chẳng cần nể nang gì, cứ tống cổ ra tòa là xong chuyện.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-165-nuoc-co-thuong-vi-cua-on-nguyet-su-
cao-gia-cua-ty-phuhtml]
Nhưng Ôn Vinh Sinh lại khác. Ông ta có thể lăng nhăng trong chuyện tình cảm,
nhưng với anh em chiến hữu thì cực kỳ trọng nghĩa khí.
Dù mấy năm nay Trần Kế Khang liên tục bắt tay với các cổ đông khác gây khó
dễ, tình nghĩa huynh đệ đã phai nhạt đi nhiều, nhưng Ôn Vinh Sinh vẫn muốn
cho ông ta một con đường lui.
Ông mang bằng chứng do Ôn Nguyệt cung cấp đến gặp riêng Trần Kế Khang,
đưa ra điều kiện: Chỉ cần ông ta tự nguyện từ chức, bán lại cổ phần (chỉ bán
cho Ôn Vinh Sinh) và hoàn trả số tiền đã tham ô, công ty sẽ không truy cứu
trách nhiệm hình sự.
Đáng tiếc, Trần Kế Khang không hề cảm kích.
Ông ta không coi đó là ân huệ, mà cho rằng Ôn Vinh Sinh đang “vắt chanh bỏ
vỏ”.
Ngày xưa khi mới quen nhau, Ôn Vinh Sinh chỉ là chủ một cửa tiệm tạp hóa
nhỏ xíu với vài nhân viên. Trần Kế Khang đã đi theo ông ta từ những ngày gian
khó nhất, công lao hãn mã không thể kể xiết.
Kết quả thì sao?
Chỉ vì ông ta không tin tưởng và không hùn vốn khi Ôn Vinh Sinh lấn sân sang
bất động sản, sau này muốn tham gia thì bị gạt ra rìa. Khi Tập đoàn Lệ Vinh
thành lập, ông ta cũng chẳng được chia chác cổ phần tập đoàn, chỉ được bố
thí cho cái ghế ở công ty con Bách Hóa Lệ Vinh .
Ngay cả ở Bách Hóa Lệ Vinh , số cổ phần của ông ta cũng chưa đến 8%, chỉ
miễn cưỡng lọt top 3 cổ đông.
Người ngoài nhìn vào thấy 8% là nhiều. Nhưng so với những anh em cùng thời,
người thì nắm cổ phần tập đoàn, người thì làm chủ công ty bất động sản hay
đầu tư, ai nấy đều trở thành đại gia ngàn tỷ. Chỉ có ông ta là lẹt đẹt, cao không
tới, thấp không thông.
Trong mắt Trần Kế Khang, ông ta cống hiến cả đời cho công ty mà cuối năm
chia chác chẳng được bao nhiêu, tham ô chút đỉnh thì có làm sao? Ôn Vinh
Sinh dựa vào cái gì mà ép ông ta phải bán cổ phần và cút xéo?
Lại nghĩ đến việc Ôn Nguyệt vừa chân ướt chân ráo vào công ty, Ôn Vinh Sinh
đã vội vàng dọn đường cho con gái, Trần Kế Khang càng tin chắc mình bị ép
uổng để nhường ghế.
Nhưng Ôn Vinh Sinh có thể trở thành tỷ phú số một Hương Giang đâu chỉ dựa
vào nghĩa khí giang hồ. Khi cần tàn nhẫn, ông ta sẵn sàng gạt bỏ mọi tình
cảm.
Thấy Trần Kế Khang cố chấp không nghe, Ôn Vinh Sinh cũng chẳng buồn
nhiều lời. Ông lạnh lùng buông một câu: “Hẹn gặp ở tòa”, rồi quay lưng bỏ đi.
Thái độ cứng rắn của Ôn Vinh Sinh khiến Trần Kế Khang sợ mất mật.
Làm Tổng Giám đốc bao nhiêu năm, Trần Kế Khang đâu phải kẻ mù luật.
Hỏi tại sao biết luật mà vẫn phạm pháp?
Thì cũng giống như kẻ trộm biết trộm cắp là sai, kẻ cướp biết cướp bóc là tội,
nhưng vì lòng tham không đáy, muốn làm ít hưởng nhiều nên mới nhắm mắt
đưa chân.
Khi Ôn Vinh Sinh còn niệm tình xưa, ông ta có thể lu loa kể khổ, mắng Ôn Vinh
Sinh là kẻ vô ơn bạc nghĩa.
Nhưng khi Ôn Vinh Sinh đã rút “thượng phương bảo kiếm” ra, ông ta đầu hàng
nhanh hơn bất cứ ai.