Ta Dựa Vào Hóng "Drama" Để Trở Thành Tỷ Phú Hương Cảng [Thập Niên 90]

Chương 166: Nữ Tổng Tài "Quyền Lực" & Cú Đấm Thép Của Sự Thay Đổi



Trước khi Ôn Nguyệt kịp nhậm chức, Ôn Vinh Sinh đã nhanh chóng chốt xong

thương vụ mua lại cổ phần của Trần Kế Khang. Biết tin, cô tức tối chửi thầm

một câu: “Đệt!”

Biết trước lão già định nuốt trọn cổ phần của lão Trần, cô đã cắn răng đòi cho

bằng được chức Tổng Giám đốc chính thức rồi. Giờ thì hớ to, chịu thiệt đủ

đường.

Tuy ấm ức nhưng Ôn Nguyệt không dại gì đi ăn vạ Ôn Vinh Sinh. Thương

trường là chiến trường, kỹ năng kém thì thua, không có gì phải oan ức.

Thua keo này ta bày keo khác, cô còn trẻ, cơ hội lật ngược thế cờ còn nhiều.

Nhưng nếu chơi xấu, ăn vạ, có khi ông già sẽ nể tình cha con mà bù đắp chút

đỉnh, nhưng đổi lại sẽ coi thường năng lực của cô.

Mất nhiều hơn được, dại gì mà làm.

Thông báo từ chức của Trần Kế Khang và quyết định bổ nhiệm Ôn Nguyệt làm

Quyền Tổng Giám đốc được ban hành cùng lúc.

Tin tức này gây chấn động Bách Hóa Lệ Vinh nhưng ngẫm lại cũng chẳng có gì

lạ.

Việc Trần Kế Khang từ chức tuy bất ngờ, nhưng ai cũng biết ông ta luôn hậm

hực với Chủ tịch, lại thêm sự hiện diện của Lương Gia Minh như cái gai trong

mắt. Đấu đá nội bộ, kẻ yếu thế phải ra đi là quy luật tất yếu.

Thêm vào đó, việc ông ta hoàn trả hơn 10 triệu tệ vào tài khoản công ty sau

khi bán cổ phần. càng khẳng định việc “ra đi trong danh dự” này thực chất là

một cuộc thỏa hiệp ngầm.

Nhân viên cứ ngỡ Lương Gia Minh – người của Ôn Vinh Sinh – sẽ lên thay. Ai

ngờ người được chọn lại là Ôn Nguyệt. Nhưng nghĩ đến thân phận “con gái

rượu” của cô, họ lại gật gù: “À, hiểu rồi”

Tóm lại, sau một hồi bàn tán xôn xao, toàn thể nhân viên nhanh chóng điều

chỉnh thái độ, thay đổi cách xưng hô và nhiệt tình với “sếp mới” hơn hẳn.

Thực ra từ sau vụ bắt cướp, danh tiếng của Ôn Nguyệt đã rất cao. Giờ thêm cái

mác “Quyền Tổng Giám đốc”, sự nhiệt tình của mọi người càng tăng lên gấp

bội. Văn phòng nhỏ bé của cô lúc nào cũng tấp nập người ra kẻ vào xin chỉ thị.

Lẽ ra sau khi có quyết định bổ nhiệm, Ôn Nguyệt có thể chuyển ngay vào

phòng làm việc rộng rãi, sang trọng của Tổng Giám đốc.

Nhưng đời không như mơ.

Trần Kế Khang tuy đã chấp nhận từ chức nhưng trong lòng vẫn không cam

tâm. Ông ta cứ lần lữa mãi không chịu đến công ty thu dọn đồ đạc cá nhân.

Văn phòng Tổng Giám đốc vẫn còn ngổn ngang đồ của ông ta: từ tài liệu, vật

dụng cá nhân cho đến quần áo, chăn gối trong phòng nghỉ.

Nghĩ đến việc phải dùng lại đồ của lão già đó, Ôn Nguyệt thấy nổi da gà.

Cô quyết định cho ông ta hạn chót 3 ngày. Nếu không đến dọn, cô sẽ cho bộ

phận hành chính tống khứ tất cả, đồng thời cải tạo lại phòng nghỉ và thay toàn

bộ nội thất mới.

Ban đầu, Trần Kế Khang định không đến công ty nữa. Dù sao bán cổ phần

cũng đủ sống sung túc cả đời, quay lại chỉ thêm mất mặt kẻ bại trận.

Nhưng nghe tin Ôn Nguyệt tổ chức đại hội toàn thể nhân viên, ông ta đổi ý.

Hôm nay, khi cuộc họp đang diễn ra, Trần Kế Khang hùng hổ xông vào, theo

sau là cô nhân viên hành chính đang run rẩy vì không ngăn được “sếp cũ”.

Ôn Nguyệt không làm khó nhân viên, chỉ ra hiệu trấn an rồi bảo trợ lý gọi đội

bảo vệ.

“Gọi bảo vệ làm gì?” Trần Kế Khang nghênh mặt, “Dù sao tôi cũng là cựu Tổng

Giám đốc, có chuyện gì mà tôi không được nghe?”

huong-cang-thap-nien-90/chuong-166-nu-tong-tai-quyen-luc-cu-dam-thep-cua-

su-thay-doihtml]

Ôn Nguyệt lạnh lùng đáp trả: “Ông đã biết mình là cựu Tổng Giám đốc, thì tự

khắc phải hiểu cái gì không nên nghe chứ?”

Từ “cựu” như gáo nước lạnh tạt vào mặt Trần Kế Khang, khiến ông ta cảm thấy

bị sỉ nhục. Ông ta chỉ tay vào mặt cô, gào lên:

“Đừng tưởng mình tài giỏi! Cô ngồi được cái ghế này không phải vì có năng lực,

mà vì số cô may, đầu thai trúng nhà tỷ phú thôi!”

“Đúng vậy, tôi chẳng có tài cán gì mấy. Nhưng như ông nói đấy, kỹ năng đầu

thai của tôi tốt, làm con gái Ôn Vinh Sinh” Ôn Nguyệt bình thản như không,

mỉm cười châm chọc, “Chắc ông ghen tị lắm nhỉ? Chắc ông cũng muốn gọi Ôn

Vinh Sinh là bố lắm chứ gì? Tiếc quá, ông ấy lại chẳng muốn nhận ông làm

con!”

“Con ranh này, mày đừng có đắc ý!” Trần Kế Khang điên tiết, lao vào định

đánh Ôn Nguyệt.

Nhưng chưa kịp chạm vào người cô, ông ta đã bị đội bảo vệ khống chế. Bất

lực, ông ta chỉ còn biết gào thét: “Mày tưởng làm Tổng Giám đốc dễ lắm à?

Không có thực tài thì đừng hòng ngồi yên vị! Sớm muộn gì mày cũng có kết

cục giống tao thôi!”

“Tôi có ngồi vững hay không thì chưa biết. Nhưng tôi là người thượng tôn pháp

luật, tuyệt đối không bao giờ tham ô công quỹ để rồi phải dựa vào lòng thương

hại của người khác mới thoát cảnh tù tội như ông” Ôn Nguyệt cười khẩy, ra

lệnh cho bảo vệ, “Đưa ông ta đi thu dọn đồ đạc. Sau khi ông ta ra khỏi đây,

cấm cửa vĩnh viễn!”

Đội trưởng bảo vệ lập tức lôi xềnh xệch Trần Kế Khang đi.

Đợi đám người khuất bóng, Ôn Nguyệt quay lại, điềm tĩnh nói với toàn thể nhân

viên đang há hốc mồm kinh ngạc: “Cuộc họp tiếp tục”

Từ ngày Ôn Nguyệt bước chân vào Lệ Vinh, ai cũng chờ đợi xem “tân quan” sẽ

đốt lên ngọn lửa gì.

Ban đầu thấy cô im hơi lặng tiếng, nhiều người thất vọng cho rằng cô chỉ đến

để làm màu. Sau vụ bắt cướp, cái nhìn của họ có thay đổi chút ít, nhưng vẫn

chưa thực sự tin tưởng vào năng lực quản lý của cô.

Đến khi cô lên chức Quyền Tổng Giám đốc, phần lớn vẫn nghĩ cô là “Hoàng

Thái nữ” được dọn sẵn đường.

Cho đến cuộc họp toàn thể này.

Tưởng chừng chỉ là buổi ra mắt sáo rỗng, tuyên bố thay tướng đổi vận.

Nào ngờ, Ôn Nguyệt không nói lời sáo rỗng. Cô tung ra ngay “cú đấm thép”

đầu tiên: Cải tổ hệ thống đánh giá nhân sự.

Lệ Vinh Bách Hóa tồn tại lâu đời, nhân sự già cỗi, quan hệ chằng chịt. Thăng

tiến dựa vào thâm niên và quan hệ (COCC) nhiều hơn là năng lực. Điều này tạo

ra một tầng lớp “cáo già” chốn công sở và những kẻ ăn không ngồi rồi, trong

khi nhân tài thực sự lại không có đất dụng võ, chán nản bỏ đi.

Thư Sách

Kết quả là bộ máy cồng kềnh, kém hiệu quả, người làm được việc thì ít mà kẻ

phá hoại thì nhiều.

Ôn Nguyệt quyết tâm thay đổi tất cả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.