Trước kia khi còn ở vị trí thấp, Ôn Nguyệt chẳng mặn mà gì với chuyện nhân
viên làm việc chăm chỉ hay lười biếng, miễn là không ảnh hưởng đến cô.
Nhưng giờ đã ngồi lên ghế Tổng Giám đốc, nhìn đám nhân viên “ăn không ngồi
rồi”, cô thấy ngứa mắt vô cùng. Đường đường là “Hoàng Thái nữ” mà cô còn
chưa dám nằm yên hưởng thụ, đám người này lấy tư cách gì mà lười biếng?
Tuy nhiên, cô biết mình mới nhậm chức, chưa có thành tích gì nổi bật mà đã
sa thải hàng loạt thì không ổn. Hơn nữa, trong số những kẻ lười biếng kia cũng
có người không phải hoàn toàn vô dụng.
Vì thế, cô quyết định cho họ một cơ hội bằng bộ tiêu chuẩn đánh giá năng
lực mới (KPI).
Tiêu chuẩn cũng không quá khắc nghiệt: Với bộ phận kinh doanh, chỉ tiêu tối
thiểu sẽ dựa trên thành tích quá khứ. Nếu liên tiếp 3 tháng không đạt chỉ tiêu
và đứng bét bảng, nhân viên đó sẽ bị sa thải.
Ngược lại, làm tốt sẽ có thưởng xứng đáng. Có thưởng có phạt mới thúc đẩy
được tinh thần làm việc.
Bộ quy tắc này vừa ban hành, những nhân viên có năng lực nhưng thiếu quan
hệ (chủ yếu là nhân viên cấp thấp) mừng ra mặt. Ngược lại, đám “con ông
cháu cha” bất tài (chủ yếu là quản lý cấp trung) thì giãy nảy phản đối.
Ngay tại cuộc họp, họ đứng lên chất vấn gay gắt.
Ôn Nguyệt chẳng hề nao núng. Nói về quan hệ, ai to hơn cô ở cái công ty này?
Còn nói về “phốt”, với sự hỗ trợ của hệ thống, ai sạch ai dơ cô nắm rõ trong
lòng bàn tay.
Thấy họ dám bật lại, Ôn Nguyệt cũng chẳng cần giữ thể diện. Cô thẳng thừng
vạch trần từng “tấm màn che” của họ, bóc mẽ những sai phạm, bê bối khiến
đám người phản đối cứng họng, không dám ho he thêm nửa lời.
Xử lý xong nhân sự tại trụ sở chính, Ôn Nguyệt chĩa mũi nhọn vào các trung
tâm thương mại.
Biết rằng cải cách quá nhanh dễ gây phản tác dụng, cô quyết định đi từng
bước một, bắt đầu từ việc nâng cao chất lượng dịch vụ.
Thư Sách
Kế hoạch này được cô đặt tên là “Ngôi Sao Phục Vụ” (copy ý tưởng từ tương
lai). Cụ thể:
* Xây dựng bộ tiêu chuẩn phục vụ cho các gian hàng.
* Tổ chức đào tạo nhân viên.
* Tăng cường kênh tiếp nhận phản hồi/khiếu nại của khách hàng.
* Thưởng: Cuối tháng, gian hàng nào ít bị khiếu nại nhất sẽ được vinh danh
“Ngôi Sao Phục Vụ”, kèm theo ưu đãi giảm tiền thuê mặt bằng, hỗ trợ quảng
cáo.
* Phạt: Gian hàng bị khiếu nại nhiều nhất sẽ bị phạt tiền. Tái phạm nhiều lần
không sửa đổi sẽ bị chấm dứt hợp đồng thuê.
Vừa đưa ra, kế hoạch đã vấp phải sự than vãn từ một số giám đốc trung tâm
thương mại ở khu vực vắng khách. Họ kêu ca rằng thời buổi kinh tế khó khăn,
tìm người thuê đã khó, giờ lại áp đặt tiêu chuẩn cao thế này thì ai dám vào
thuê?
Đồng La – người quen cũ của Ôn Nguyệt. Ngoài ra, hai giám đốc chi nhánh
sầm uất ở Tiêm Sa Chủy và Trung Hoàn cũng đồng ý thử nghiệm, bởi họ có lợi
thế về vị trí nên tiếng nói trước các chủ tiệm cũng có trọng lượng hơn.
Sau khi cân nhắc, Ôn Nguyệt quyết định chọn 3 địa điểm này làm thí điểm.
Hiệu quả tốt sẽ nhân rộng ra toàn hệ thống.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-167-cuoc-cai-to-tai-le-vinh-tham-vong-mo-
rong-bao-gioihtml]
Dù có sự nhượng bộ nhất định, nhưng qua cuộc họp này, không ai còn dám coi
thường Ôn Nguyệt là “bình hoa di động”. Hình ảnh của cô trong mắt nhân viên
đã chuyển từ “tiểu thư may mắn” sang “nữ tổng tài quyết đoán và có năng lực”.
Bận rộn với Bách Hóa Lệ Vinh nhưng Ôn Nguyệt không bỏ bê “đứa con tinh
thần” Báo Đông Giang .
Ở đây cô là bà chủ tuyệt đối, không cần diễn kịch hay tranh giành quyền lực.
Cô chỉ vạch ra hướng đi, còn việc thực thi giao cho Hoàng Chí Hào.
Lần đầu gặp Hoàng Chí Hào, ông ta chỉ là một gã trung niên thất thế, năng lực
làm việc cũng tầm thường. Nếu không phải lúc đó bí người quá, cộng thêm
chút ấn tượng tốt về lương tâm của ông ta trong nguyên tác, Ôn Nguyệt đã
chẳng giữ ông ta lại làm Tổng biên tập.
Không ngờ mấy tháng qua, ông ta làm việc khá ra trò. Tuy không xuất sắc vượt
trội nhưng cũng không phạm sai lầm nghiêm trọng nào. Hơn nữa, ông ta còn
tuyển được vài nhân sự quản lý khá tốt, giúp công ty vận hành ổn định.
Lần này Ôn Nguyệt ghé thăm chủ yếu để kiểm tra tiến độ ra mắt tờ báo mới.
Đúng vậy, Đông Giang sắp phát hành thêm một tờ báo chuyên về thời sự –
chính trị.
Ý tưởng này đã có từ lúc lôi kéo Hứa Trân Lệ về. Nhưng khi đó “Đông Giang
Giải trí Nhật báo” mới ra mắt, nhân lực thiếu, tài chính eo hẹp nên chỉ dám “vẽ
bánh” để dụ người tài.
Giờ đây, tờ báo giải trí đã đi vào ổn định, nhân sự tăng gấp đôi, tài chính dồi
dào nhờ khoản tiền Dịch Hoài đưa và lợi nhuận từ các vụ “hóng dưa”, Ôn
Nguyệt quyết định hiện thực hóa lời hứa.
Hơn nữa, thống kê điểm “ăn dưa” cho thấy một xu hướng rõ rệt: Người dân
Hương Giang cực kỳ quan tâm đến tin tức hình sự – xã hội.
* Vụ án giếc người liên hoàn nhà họ Chung: 4,7 triệu điểm.
* Vụ “Tặc vương” tái xuất: 3,7 triệu điểm (đã trừ chi phí mua kỹ năng).
* Vụ “đổi thừa” vợ chồng: 2,7 triệu điểm.
Trong khi đó, các tin đồn giải trí, tình ái như vụ lừa hôn của Ôn Gia Đống chỉ
mang về chưa đến 700.000 điểm. Vụ “Thật giả thiếu gia” được hơn 1 triệu điểm
nhưng cũng dính dáng đến yếu tố hình sự (Lâm Vĩnh Khang đi tù).
Rõ ràng, tin tức hình sự là mỏ vàng chưa được khai thác hết.
Lý do người dân quan tâm cũng dễ hiểu: Tin tức hình sự thường được chính
quyền và truyền thông chính thống đưa tin rầm rộ, độ phủ sóng cao hơn hẳn
tin đồn giải trí vỉa hè.