Ôn Gia Hân cũng không sợ bị Ôn Vinh Sinh mắng.
Cô ta rất hiểu cha mình. Ông thuộc kiểu người khi còn kỳ vọng vào ai thì mới
mắng người đó. Giống như Ôn Gia Đống trước kia cũng không thiếu lần bị
mắng. Nhưng từ khi chuyện anh ta mất khả năng sinh dục bị phanh phui,
Ôn Vinh Sinh chẳng bao giờ mắng anh ta nữa, mà chọn cách trục xuất sang
Anh Quốc, mặc kệ sống chết ra sao.
Vì vậy, Ôn Gia Hân cảm thấy nếu lúc này Ôn Vinh Sinh gọi điện mắng mỏ, chỉ
trích cô ta làm ông thất vọng, có khi cô ta lại thấy an tâm hơn.
Rốt cuộc, có hy vọng mới có thất vọng.
Nhưng không hề có cuộc gọi nào. Daddy của cô ta vẫn bặt vô âm tín.
Ôn Gia Hân rất lo đây là khoảng lặng trước cơn bão, nên cứ do dự không biết
có nên chủ động gọi điện hay không.
Cô ta vẫn nuôi một tia hy vọng mong manh, nghĩ rằng có lẽ trước khi Daddy về,
sóng gió đã qua đi. Nếu vậy thì việc cô ta không gọi điện có khi lại hay hơn.
Tuy nhiên, mưa gió chưa tan thì sấm sét đã giáng xuống.
Ôn Nguyệt bắt đầu gây khó dễ cho cô ta!
Ôn Nguyệt vậy mà dám xúi giục các tiểu thương trong Bách hóa Lệ Vinh cùng
nhau viết đơn kiến nghị, yêu cầu tập đoàn xử lý ổn thỏa vụ bê bối lần này!
Chuyện đó đã đành, các cổ đông của hai công ty con khác thuộc Tập đoàn Lệ
Vinh thấy vậy cũng bắt chước, thi nhau viết thư gây sức ép lên tập đoàn, cũng
chính là gây sức ép lên Daddy của cô ta.
Và dưới sự thúc đẩy của mọi người, cô ta buộc phải đứng nơi đầu sóng ngọn
gió.
Ôn Gia Hân càng cảm thấy sứt đầu mẻ trán. Tồi tệ hơn là khi cô ta còn chưa
nghĩ ra cách giải quyết, thì Đỗ Bằng Vĩ đã thông báo tin Daddy cô ta sắp về.
……
Khác với Ôn Gia Hân phải nghe tin qua Đỗ Bằng Vĩ, Ôn Nguyệt nhận được điện
thoại trực tiếp từ Ôn Vinh Sinh trước một ngày, bảo cô tối mai về nhà ăn cơm.
Ôn Nguyệt vừa nghe đã biết ông gọi mình về làm gì, hừ lạnh một tiếng: “Ôn
tổng, con bận lắm. Bây giờ người muốn ăn cơm với con ở Hương Giang xếp
hàng từ La Hồ đến Xích Trụ đấy, muốn ăn cơm cùng con ư? Ngài lấy số chờ đi
nhé”
Đầu dây bên kia, Ôn Vinh Sinh nghe xong mà máu dồn lên não, tức giận nói:
“Mày là con gái tao, tao muốn ăn bữa cơm với mày mà còn phải lấy số à?”
Ôn Nguyệt hỏi lại đầy lý lẽ: “ Daddy cũng biết con là con gái ngài à? Cứ hễ có
chuyện rắc rối là lại tìm con ăn cơm, không biết người ta còn tưởng ngài coi
con là nhân viên vệ sinh, công việc chính là đi chùi đít cho mấy đứa con gái
khác của ngài đấy!”
Ôn Vinh Sinh nghẹn lời một lúc rồi nói: “Tao không nghĩ thế”
Ôn Nguyệt hừ lạnh: “ Ngài không nghĩ thế nhưng ngài đang làm thế đấy. Người
ở Tào doanh lòng ở Hán, daddy hiểu không? Ngài dám nói ngài không định nhờ
con hiến kế giải quyết rắc rối?”
Ôn Vinh Sinh quả thật có ý định đó.
Thực ra việc này xử lý cũng không quá phức tạp. Chỉ cần tác động một chút
đến giới báo chí, phát một cái thông cáo tuyên bố “cây ngay không sợ chết
đứng”, hoan nghênh cảnh sát vào cuộc điều tra, rồi quyên góp thêm một khoản
tiền là xong chuyện.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-227-cach-cua-on-vinh-sinhhtml]
Còn về quan hệ giữa nhà họ Ôn và nhà họ Từ, hay chuyện Ôn Gia Hân và Từ
Thiên Ân rốt cuộc có hẹn hò hay không thì không cần giải thích quá nhiều. Có
những chuyện càng phủ nhận người ta càng nghi ngờ, cứ im lặng chờ sóng gió
qua đi thì chẳng ai còn để ý nữa.
Điều khiến Ôn Vinh Sinh đau đầu là liệu có nên để Ôn Gia Hân rời khỏi công ty
nhằm trấn an các cổ đông hay không?
Ông không hẳn đặt kỳ vọng quá cao vào Ôn Gia Hân, nhưng sự mong đợi dành
cho cô ta chắc chắn cao hơn Ôn Gia Kỳ nhiều. Ông hy vọng cô ta có thể trở
thành trụ cột vững chắc cho công ty.
Nhưng không ngờ, việc đầu tiên cô ta làm khi vào công ty lại gây ra rắc rối lớn
như vậy, khiến không ít cổ đông bất mãn.
Mấy ngày nay ông cố tình không liên lạc với Ôn Gia Hân là muốn cô ta chủ
động liên hệ trước, tốt nhất là đưa ra được biện pháp giải quyết hợp lý, chứng
minh cho ông thấy nó có tiềm năng đào tạo.
Nếu nhất thời không nghĩ ra cách, thì thành khẩn nhận lỗi cũng được, ít nhất
thái độ cũng phải đoan chính.
Nhưng kết quả làm ông thất vọng, Ôn Gia Hân vẫn im hơi lặng tiếng.
Ôn Vinh Sinh biết Ôn Gia Hân mới tốt nghiệp, kinh nghiệm làm việc còn non
nớt, gây ra rắc rối lớn như vậy thì hoảng sợ không biết làm sao cũng là chuyện
bình thường. Rèn luyện thêm vài năm, trải qua nhiều việc, rồi nó sẽ trưởng
thành.
Nhưng với sự thể hiện xuất sắc của Ôn Nguyệt trước đó, Ôn Vinh Sinh thật sự
không thể tự lừa dối mình bằng những lời lẽ ấy. Được việc hay không, chỉ cần
bắt tay vào làm là nhìn ra ngay.
Thư Sách
Có lẽ sau vài năm rèn giũa, Ôn Gia Hân có thể trở thành một người ưu tú,
nhưng dù nó có giỏi đến đâu cũng khó mà sánh được với Ôn Nguyệt.
Tuy nhiên, ông năm nay mới ngoài 60, chưa già đến mức không cử động nổi.
Ông muốn ngồi ở vị trí này thêm vài năm nữa nên chưa muốn chốt người thừa
kế ngay bây giờ.
Hơn nữa Ôn Nguyệt tuy có năng lực nhưng tính cách lại thiếu sự ổn trọng, quá
sắc sảo, dễ đắc tội với người khác.
Chưa nói đâu xa, ngay khi lên làm Tổng giám đốc đại diện, cô đã thực hiện
hàng loạt cải cách nhân sự. Ý tưởng rất tốt, nhưng Ôn Vinh Sinh cảm thấy có
thể từ từ, đợi cô ngồi vững ghế rồi hãy làm, hoặc thực hiện từng bước một.
Nhưng cô thì không, vừa lên đã cải cách ầm ầm khiến nội bộ công ty oán thán
dậy đất. Các cổ đông ý kiến rất lớn, bởi những biện pháp cải cách đó toàn
nhắm vào đám con ông cháu cha, mà đám người này lại có quan hệ dây mơ rễ
má với các cổ đông.
Nếu không phải vì Trần Kế Khang vừa bị hạ bệ và có ông ngồi ở tổng bộ chống
lưng, đám cổ đông đó đã sớm tạo phản đòi đuổi cô đi rồi.
Sau khi cải cách ở Bách hóa Lệ Vinh có thành quả, ý kiến của các cổ đông tuy
có giảm bớt, nhưng nếu Ôn Nguyệt vẫn giữ nguyên phong cách hành sự này,
sau này chắc chắn sẽ còn nhiều mâu thuẫn.
Cho nên dù Ôn Vinh Sinh có khuynh hướng chọn Ôn Nguyệt, nhưng ông vẫn
muốn kìm hãm cô lại một chút, để mài giũa tính tình cô thêm.
Vì vậy, việc để Ôn Gia Hân rời công ty lúc này không phải là lựa chọn tốt.
Ông chỉ có mấy đứa con đó. Ôn Gia Đống không bàn tới, Ôn Gia Kỳ không gánh
vác nổi trọng trách, người thừa kế chỉ có thể chọn giữa Ôn Nguyệt và hai cô
con gái của bà Ba.
Ôn Gia Di còn quá nhỏ, đang học đại học năm tư, tính cách lại nhu nhược
không giống người có thể gánh vác sự nghiệp. Vậy nên đối tượng để chọn chỉ
còn Ôn Nguyệt và Ôn Gia Hân.
Lúc này nếu để Ôn Gia Hân từ chức, đồng nghĩa với việc ông đã ngầm định Ôn
Nguyệt là người thừa kế. Đến lúc đó cô làm việc liệu có còn kiêng nể gì nữa
không?
Nhưng nói Ôn Vinh Sinh hoàn toàn bó tay không có cách giải quyết thì cũng
không đúng.
Ông lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, nếu ngay cả việc trấn an cổ
đông cũng không làm được thì sao có thể từ hai bàn tay trắng gây dựng nên
cơ nghiệp lớn như vậy. Ông chỉ cảm thấy Ôn Nguyệt làm việc không theo lẽ
thường, biết đâu lại mang đến bất ngờ, nên muốn nghe thử ý kiến của cô.