Ta Dựa Vào Hóng "Drama" Để Trở Thành Tỷ Phú Hương Cảng [Thập Niên 90]

Chương 228



Sẵn sàng

Ai ngờ con bé này vừa mở miệng đã bảo ông coi nó như công nhân bảo vệ môi

trường. Ôn Vinh Sinh tức đến mức muốn ngã ngửa, nhưng vẫn cố nén giận hỏi:

“Mày thế nào mới chịu về nhà?”

Nhà họ Ôn thì chắc chắn phải về rồi, cơ hội xem kịch hay như vậy Ôn Nguyệt

đương nhiên sẽ không bỏ qua. Nhưng cô vẫn làm bộ làm tịch: “Công nhân vệ

sinh quét đường còn có lương, ba bảo con đi dọn dẹp đống rác rưởi do con gái

khác của ông gây ra mà muốn tay không bắt giặc thì không ổn đâu nhỉ?”

Ôn Vinh Sinh tức giận hỏi: “Tao không trả lương cho mày à?”

Ngai trả lương thì con không làm việc cho ngài sao? Ba xem Bách hóa Lệ Vinh

mấy tháng gần đây phát triển không ngừng” Ôn Nguyệt dừng lại một chút rồi

nói tiếp, “À quên, nhờ phúc của con gái rượu của ngài, nhờ phúc của ngài mà

cổ phiếu công ty bách hóa giờ xanh lè, ý kiến của tiểu thương ngày càng lớn,

lượng khách giảm liên tục. NỖ LỰC mấy tháng trời của con, giờ coi như một

đêm quay về thời kỳ đồ đá. Nhưng nói trước nhé, cái nồi này con không gánh

đâu, hết ba tháng quyền tổng giám đốc là con phải được chuyển chính thức

đấy”

Ôn Vinh Sinh nghe mà trán nổi gân xanh: “Tao gọi mày về ăn cơm cũng là để

bàn chuyện này”

“Bàn chuyện này? Ngài định cho con chuyển chính thức sớm à?”

“Cái đó còn phải xem tình hình, cụ thể bàn bạc thế nào đã”

Ôn Nguyệt hừ lạnh: “Bàn chuyện chuyển chính thức thì được, chuyện khác thì

miễn. Một phần lương con không thể làm hai công việc. Muốn con hiến kế cho

ngài cũng được thôi, tiền trao cháo múc”

Ôn Vinh Sinh nói: “Tao là cha mày”

“Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng nữa là” Ôn Nguyệt phản bác, “ Ngài

đường đường là người giàu nhất Hương Giang, hào phóng chút không được

sao?”

Ôn Vinh Sinh thầm nghĩ mỗi tháng ta cho mày mấy triệu tệ mà mày còn bảo ta

không hào phóng, day day trán hỏi: “Được rồi, mày muốn bao nhiêu?”

“Nể tình chúng ta là cha con, con cho ngài giá ưu đãi nhé, 50 vạn cho nửa giờ,

thế nào?”

Ôn Vinh Sinh cười giả lả: “Cái giá ưu đãi này của mày nghe cũng chẳng rẻ hơn

bao nhiêu”

Ôn Nguyệt mặt không đổi sắc: “Sao lại không rẻ? Giảm nửa giá rồi đấy. Con chỉ

tính thời gian nói chuyện, không tính thời gian ăn cơm. Nếu ngài tiếc tiền thì

thôi, chuyện chuyển chính thức để giờ làm việc bàn cũng được”

Ôn Vinh Sinh thật sự không hiểu nổi, đứa con gái này trước kia đâu có keo kiệt,

sao giờ mở miệng ra là tiền, nghe đến mức ông phát chán cái từ này. Ông xoa

mi tâm: “Được rồi, tối mai mày về sớm một chút”

“Nửa giờ 50 vạn nhé?” Ôn Nguyệt hỏi xác nhận.

Ôn Vinh Sinh nói: “Một xu cũng không thiếu của mày!”

“Được, mai tôi về ăn cơm”

……

Ôn Nguyệt đồng ý về ăn cơm, nhưng không đồng ý đến sớm, cho nên bữa cơm

này vẫn bắt đầu lúc 7 giờ.

Mọi người chờ cô đều không có ý kiến gì, chỉ là lý do không có ý kiến thì mỗi

người một kiểu. Ôn Vinh Sinh đã sớm chuẩn bị tâm lý, chẳng thấy bất ngờ chút

nào. Ôn Gia Hân vừa phạm lỗi, giờ im thin thít không dám ho he. Ôn Gia Kỳ thì

một lòng chờ xem kịch (tức quan sát sắc mặt Ôn Gia Hân), không rảnh để ý

người khác.

Trên bàn cơm cũng vậy. Ôn Vinh Sinh tuy muốn nghe ý kiến của Ôn Nguyệt

nhưng không định đề cập chuyện này trong bữa ăn. Ôn Gia Hân tự giác mình

có lỗi nên chỉ cắm cúi ăn cơm.

Ánh mắt Ôn Gia Kỳ thì đảo qua đảo lại giữa Ôn Vinh Sinh và Ôn Gia Hân, lúc thì

hưng phấn, lúc lại bất mãn.

Hưng phấn vì nhận ra sự bất an của Ôn Gia Hân, đoán chắc cô ta sắp gặp xui

xẻo. Bất mãn là vì Ôn Vinh Sinh mãi không có ý định làm khó dễ. Bình thường

cô phạm lỗi nhỏ, Daddy đâu cần biết ở đâu, không vui là mắng ngay, sao hôm

nay mãi chưa mở miệng?

Nhịn được nửa bữa cơm, Ôn Gia Kỳ hết chịu nổi, lên tiếng: “Daddy, Daddy mới

về chắc chưa biết tình hình công ty đâu nhỉ? Mấy hôm nay cổ phiếu công ty

thê thảm lắm đó”

Ôn Vinh Sinh còn chưa kịp nói gì, Trần Bảo Cầm đã nhíu mày: “Ăn cơm thì cứ

ăn đi, con lắm miệng làm gì? Hơn nữa chuyện này liên quan gì đến con?”

huong-cang-thap-nien-90/chuong-228.html]

“Sao lại không liên quan? Con tuy chưa vào công ty nhưng cũng là con gái nhà

họ Ôn mà. Cổ phiếu công ty rớt giá thảm hại, con lo lắng không được sao?”

Ôn Gia Kỳ hùng hồn đáp lại, rồi lẩm bẩm, “Con có lòng tốt nhắc nhở Daddy, mẹ

quát con làm gì? Cũng đâu phải con làm cổ phiếu rớt giá”

Trần Bảo Cầm tức đến trợn mắt, thầm nghĩ nếu mày không phải con gái tao,

tao thèm vào quản mày đâm đầu vào họng súng à?

Bà thật không hiểu nổi, dù Ôn Gia Hân có gặp chuyện xui xẻo thì người hưởng

lợi lớn nhất là Ôn Nguyệt, con bé này không được coi trọng, cơ bản không có

cửa thừa kế thì nhảy nhót cái gì chứ?

Nghe đến đó, Ôn Gia Hân rốt cuộc không thể giả chết được nữa. Cô ta biết

thay vì đợi Ôn Gia Kỳ tố cáo, chi bằng tự mình thành thật khai báo, bèn lấy hết

can đảm nói: “Chuyện này là lỗi của con. Con đã không chọn được quỹ từ thiện

phù hợp khiến công ty bị liên lụy. Daddy, con. con”

Giọng Ôn Gia Hân dần nghẹn ngào, nói chưa hết câu đã cúi đầu rơi nước mắt.

Ôn Gia Kỳ chướng mắt cái bộ dạng động một chút là làm ra vẻ đáng thương

của cô ta, châm chọc nói: “Cổ phiếu công ty rớt thảm hại, các cổ đông còn

chưa khóc, kẻ đầu têu là mày lại khóc lóc tủi thân trước rồi”

Tiếng khóc của Ôn Gia Hân khựng lại.

Trần Bảo Cầm trừng mắt nhìn Ôn Gia Kỳ, nhưng cô con gái vẫn giữ vẻ mặt “tôi

nói đúng mà”, trừng lại mẹ mình.

Ôn Vinh Sinh ngồi ở đầu bàn, thu hết mọi cử chỉ biểu cảm của mấy người bên

dưới vào tầm mắt, cảm thấy đau đầu, buông đũa nói: “A Nguyệt, ăn xong đến

thư phòng một chuyến”

“Dạ” Ôn Nguyệt đáp lời, tiếp tục ăn cơm.

Mắt Ôn Gia Kỳ sáng rực lên như đèn pha, Ôn Vinh Sinh vừa đi cô đã hỏi ngay:

“Daddy gọi mày vào đó làm gì thế? Có phải hỏi

mày xem nên xử lý cô ta thế nào không?”

Nhắc đến “cô ta”, Ôn Gia Kỳ còn cố ý bĩu môi về phía Ôn Gia Hân.

Ôn Gia Hân thấy Ôn Vinh Sinh rời đi liền đưa tay lau nước mắt, nghe vậy chỉ

liếc hai người một cái với vẻ mặt vô cảm, rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

“Tôi còn chưa vào thư phòng, sao biết Daddy tìm tôi vì chuyện gì?” Ôn Nguyệt

trả lời kiểu huề vốn, buông đũa đứng dậy rời bàn.

Nhưng cô càng nói vậy, Ôn Gia Kỳ càng tin chắc Ôn Vinh Sinh tìm cô vì chuyện

này, cố tình hỏi Ôn Gia Hân đang ngồi đối diện: “Cô nói xem, nếu Daddy gọi Ôn

Nguyệt vào thư phòng thật sự là để hỏi ý kiến nó, liệu nó có nhân cơ hội này

đá mày ra khỏi công ty không?”

Ôn Gia Hân nghe vậy không ngẩng đầu lên, chỉ siết chặt đôi đũa nói: “Dù tôi có

bị đá ra khỏi công ty, ít nhất tôi cũng đã từng được vào đó, không giống chị,

muốn vào công ty còn chưa có cơ hội”

“ Mày!” Ôn Gia Kỳ tức điên, nhưng rất nhanh lại nhớ ra, cười lạnh nói, “Nếu mày

vào công ty chỉ để làm chuyện vô dụng, chưa đầy một tháng đã bị đá ra, thì

tao thấy may mắn vì mình chưa từng vào đó đấy”

Thư Sách


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.