Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi chính tai nghe Ôn Vinh Sinh
nói như vậy, Ôn Gia Hân vẫn cảm thấy lòng trống trải, thậm chí có chút bất an.
“Về sau” ư?
Đây chỉ là lời nói thuận miệng, hay Daddy định vĩnh viễn không cho cô ta bước
chân vào công ty nữa?
Ôn Gia Hân hy vọng chỉ là khả năng đầu tiên.
……
Ôn Nguyệt nói sẽ chuyển lời của Ôn Gia Hân cho Từ Thiên Dương không phải
là dọa suông. Hôm sau, cô tranh thủ thời gian đến sở cảnh sát, làm thủ tục xin
gặp Từ Thiên Dương.
So với đêm bán đấu giá từ thiện, Từ Thiên Dương trông tiều tụy đi rất nhiều.
Điều này cũng dễ hiểu. Rốt cuộc, đêm hôm đó hắn mới về nước, sắp nắm
quyền chủ tịch quỹ từ thiện Quang Minh. Dù biết rõ đó là cái bẫy, nhưng lúc ấy
hắn cũng đầy toan tính, tràn trề hy vọng vào tương lai, có thể coi là khí thế
hừng hực.
Giờ đây hắn đã trở thành tù nhân, vinh hoa phú quý tan biến, ngay cả người
phụ nữ hắn yêu bấy lâu cũng sắp tuột khỏi tay, đương nhiên phải suy sụp.
Nhìn thấy Ôn Nguyệt, trong mắt Từ Thiên Dương thoáng qua tia ngạc nhiên, rồi
lại như hiểu ra điều gì đó. Có lẽ hắn nghĩ trước đây cô cố tình tỏ ra lạnh lùng,
thực chất vẫn còn nặng tình với hắn.
Ôn Nguyệt cười lạnh, không nói nửa lời, ngồi xuống rồi bật đoạn ghi âm lên.
Cô không xin hệ thống toàn bộ đoạn ghi âm, mà bắt đầu phát từ câu nói của
Ôn Gia Hân: “Anh ta chính là con chó bên cạnh tôi, tôi bảo làm gì thì anh ta sẽ
làm cái đó”
Không có bối cảnh trước đó, Từ Thiên Dương tuy nhận ra giọng Ôn Gia Hân
nhưng ban đầu chưa có phản ứng gì đặc biệt. Mãi đến khi nghe Ôn Gia Hân
nói: “Tại sao tôi phải đi thăm anh ta? Tôi ước gì anh ta ngồi tù cả đời, vĩnh viễn
đừng bao giờ ra ngoài”, thần sắc hắn mới bắt đầu thay đổi.
Dù Từ Thiên Dương biết Ôn Gia Hân không muốn người ngoài biết quan hệ giữa
họ, nên khả năng cao sẽ không đến thăm hắn khi bị bắt, nhưng trong lòng hắn
vẫn nuôi hy vọng, mong cô ta có thể vì hắn mà dũng cảm một lần.
Hắn vạn lần không ngờ, trong lòng Ôn Gia Hân lại nghĩ như vậy.
Đến khi câu nói “Đương nhiên tôi hận anh ta! Tôi hận anh ta chết đi được!”
vang lên, Từ Thiên Dương hoàn toàn sụp đổ, hốc mắt đỏ hoe. Hắn đập mạnh
hai tay xuống bàn, đứng dậy chồm người tới trừng mắt nhìn Ôn Nguyệt: “Tôi
biết cô muốn làm gì! Cô chẳng qua muốn trả thù tôi, muốn nói cho tôi biết tôi
đã yêu nhầm người đúng không? Tôi nói cho cô biết, tôi không hối hận!”
Hắn tưởng Ôn Nguyệt nghe xong sẽ đau khổ, nhưng thực tế biểu cảm của cô
rất bình tĩnh, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng: “Rất tốt, hy vọng anh có thể mãi
mãi yêu cô ta như vậy”
Từ Thiên Dương cứ mãi yêu Ôn Gia Hân thì tốt biết mấy!
Hắn cứ yêu Ôn Gia Hân thì mới vì đoạn ghi âm này mà đau khổ tột cùng, trằn
trọc không yên.
Hắn đã khiến nguyên thân đau khổ vì tình suốt bao nhiêu năm, cuối cùng còn
mất mạng, thì giờ đây hắn cũng nên nếm trải nỗi đau khi tình yêu của mình bị
người ta chà đạp như vậy.
Chỉ tiếc Hương Giang đã bãi bỏ tử hình, tội trạng của hắn cũng chưa đến mức
đó.
Nhưng không sao, đường đời còn dài, cách tra tấn người ta cũng có rất nhiều.
Chỉ cần cô có địa vị cao, muốn trả thù thì thiếu gì cách. Ví dụ như trong phạm
vi luật pháp cho phép, tìm người “chăm sóc” đặc biệt cho Từ Thiên Dương
trong tù chẳng hạn.
Cô đảm bảo sẽ khiến những năm tháng tù tội của Từ Thiên Dương trở nên vô
cùng “đặc sắc”.
Tin tức Ôn Gia Hân từ chức nhanh chóng lan truyền, nhưng điều này không
làm dịu đi sự bất mãn của các cổ đông, bởi cổ phiếu vẫn chìm trong sắc đỏ.
Mãi đến khi Ôn Vinh Sinh ra mặt, tuyên bố sẽ nhanh chóng giải quyết vụ việc,
sự nôn nóng của mọi người mới dần lắng xuống.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-233-tinh-toan-cua-on-nguyethtml]
Phía các tiểu thương ở trung tâm thương mại thì do Ôn Nguyệt đi trấn an. Đầu
tiên cô cam kết tình hình sẽ chuyển biến tốt trong vòng một tuần, sau đó ký
văn bản miễn nửa tháng tiền thuê mặt bằng cho mọi người.
Các tiểu thương không hẳn tham nửa tháng tiền thuê đó. Những người có thể
thuê mặt bằng ở Bách hóa Lệ Vinh đều không phải hộ kinh doanh nhỏ lẻ,
chẳng thiếu chút tiền ấy. Đặc biệt là những hộ kinh doanh ở khu Vịnh Loan
sầm uất, doanh thu một hai ngày là đủ bù tiền thuê nửa tháng. Dù công ty có
miễn tiền thuê thì tính ra họ vẫn lỗ.
Nhưng làm ăn buôn bán đâu phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Dù không
thuê ở Bách hóa Lệ Vinh mà sang trung tâm thương mại khác cũng có thể gặp
đủ loại rắc rối.
Họ dễ nói chuyện như vậy cũng là nể mặt Ôn Nguyệt.
Tuy Ôn Nguyệt lên làm Tổng giám đốc chưa lâu, nhưng quả thực rất có năng
lực. Sau một loạt cải cách, lượng khách ở các khu thương mại đều tăng lên
đáng kể, dẫn đầu so với các trung tâm thương mại cùng khu vực.
Chỉ cần Bách hóa Lệ Vinh có thể khôi phục lại lượng khách như trước khi xảy
ra chuyện, họ rất sẵn lòng giữ quan hệ tốt với công ty và gia hạn hợp đồng khi
hết hạn.
Tất nhiên, nếu cái gọi là “chuyển biến tốt” của Ôn Nguyệt chỉ là lượng khách
khá hơn hiện tại một chút, nhưng chưa đạt nổi hai phần ba hay một nửa so với
trước kia, thì cũng đừng trách họ trở mặt vô tình mà trả mặt bằng sớm.
Người không vì mình trời tru đất diệt. Đương nhiên họ không thể vì giữ quan hệ
tốt đẹp với Bách hóa Lệ Vinh mà chấp nhận lỗ vốn để duy trì cửa hàng.
Trong khi Ôn Nguyệt trấn an các tiểu thương, Ôn Vinh Sinh cũng có động thái
– ông nhận lời phỏng vấn độc quyền với tờ báo thương mại có lượng phát
hành lớn nhất Hương Giang.
Trong bài phỏng vấn, Ôn Vinh Sinh trực tiếp phản hồi những đồn đoán của
người dân Hương Giang về ông trong thời gian gần đây.
Ông không phủ nhận thẳng thừng chuyện hẹn hò của Ôn Gia Hân và Từ Thiên
Ân, chỉ nói cô chưa từng dẫn người về nhà. Là một người cha, ông tôn trọng sở
thích kết bạn của mỗi đứa con, không can thiệp quá sâu, càng không đi điều
tra hoàn cảnh gia đình của từng người khác giới xung quanh con gái mình.
Sau đó, ông nói mình từng gặp Từ Trường Vinh vài lần trong các bữa tiệc
thương mại nhưng không nói chuyện nhiều, càng không biết đối phương đã
sớm lầm đường lạc lối. Ông cũng tỏ vẻ không tiếc nuối cho Từ Trường Vinh,
bởi gieo nhân nào gặt quả nấy, từ khi hắn cậy quyền thế làm điều ác thì kết
cục đã được định đoạt.
Thư Sách
Ông khẳng định sẽ lấy đó làm bài học răn mình, mỗi ngày đều tự kiểm điểm
bản thân.
Từ chuyện quỹ Quang Minh, ông mở rộng vấn đề ra toàn bộ ngành từ thiện, hy
vọng các cơ quan chức năng có thể nhân cơ hội này quét sạch những tệ nạn
trong ngành. Đồng thời, ông tuyên bố sẵn sàng là người đầu tiên chấp nhận sự
kiểm tra, và đảm bảo sổ sách của quỹ từ thiện dưới danh nghĩa mình hoàn
toàn minh bạch, mỗi khoản tiền đều có thể truy xuất nguồn gốc.
Danh hiệu người giàu nhất Hương Giang của Ôn Vinh Sinh không phải hữu
danh vô thực. Những chuyện liên quan đến ông luôn có sức nóng không nhỏ.
Báo vừa phát hành, bài phỏng vấn của ông lập tức gây bão dư luận, chấn động
cả ngành từ thiện Hương Giang.
Có những người trong ngành tức tối giậm chân ở nhà, hận không thể thuê sát
thủ trừ khử Ôn Vinh Sinh ngay lập tức. Cũng có người mừng rỡ, vội vàng hưởng
ứng, bày tỏ sẵn sàng chấp nhận sự kiểm tra.
Lãnh đạo chính phủ thấy vậy cũng nhanh chóng họp bàn, sau đó thành lập tổ
điều tra lâm thời chuyên trách vụ việc này.
Tin tốt liên tiếp truyền ra khiến người dân Hương Giang đều phấn chấn hẳn
lên.