Tần Vũ Niết giọng điệu thiện và dễ gần của Đường Vận, trong lòng khỏi dâng lên vài phần hảo cảm. khi đến địa chỉ Hương Sơn Một, cô khẽ khựng . Hương Sơn Một là nơi ít ở, mà những ở đó là nhân vật đình đám như Diêm vương gia Đông Nhạc Đại Đế. Lẽ nào Đường Vận là quỷ sai mới đến?
Ý nghĩ khiến Tần Vũ Niết kìm tò mò, liền hỏi:
“Hai vị là mới tới ? Trước đây từng thấy hai vị”
Đường Vận , đầu tiên là ngây , đôi mắt chớp chớp đầy vẻ nghi hoặc. Sau một thoáng suy nghĩ, mới chậm rãi trả lời:
“Cô trí nhớ ? Chúng ở đây bán cơm hộp nên hôm nay ghé qua thử. Chỉ thôi”
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Tần Vũ Niết mỉm , lắc đầu, đáp một cách chân thành:
“Không do trí nhớ , mà là vì các vị thật sự quá ! Người như các vị, chỉ cần xuất hiện một thôi, thể quên chứ?”
Đường Vận , nhịn bật , ánh mắt sáng lên vẻ hóm hỉnh:
“Miệng ngọt ghê! Khó trách ăn phát đạt như thế”
Tần Vũ Niết nhưng hiểu ý trong lời của nàng, còn tưởng rằng điều gì đúng. Cô ngượng, cẩn thận gói nốt hộp cơm cuối cùng, đưa qua tay Đường Vận, nhẹ nhàng hỏi:
“Hương Sơn ở khá xa, nhiều cơm hộp như , hai vị mang theo liệu bất tiện ? Có cần chúng giúp vận chuyển đến tận nơi ?”
Đường Vận xua tay từ chối, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Không cần , bọn tự lo . Đêm mai phiền cô .”
Ngay đó, Tần Vũ Niết kinh ngạc Đường Vận nhấc nhẹ mấy chục hộp cơm hộp như thể gì. chỉ một giây , đàn ông cao lớn, khí chất điển trai bên cạnh nàng giành lấy. Một tay nắm lấy tay Đường Vận, tay thì xách gọn đống cơm hộp.
Nhìn thấy cảnh đó, Tần Vũ Niết khỏi âm thầm mỉm , trong lòng vui cho cô gái nhỏ.
Sau khi rời khỏi, Đường Vận nhanh chóng cất gọn các hộp cơm gian lưu trữ. Nàng ngắm những ngón tay dài thanh thoát của Bùi Diễn thở dài cảm thán:
“Không ngờ Nguyễn Nguyễn cũng giỏi đến , tháng chuẩn mở tiệm cơm. Nhìn dáng vẻ của , hình như ăn cũng khá . Phải khó Diêm Vương Gia nghiêm khắc như mà chịu để đến địa phủ bày quán”
Bùi Diễn vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, giọng trầm mà bình thản đáp:
“Diêm Văn Cảnh từ đến nay vốn nổi tiếng nghiêm cẩn, gật đầu đồng ý chắc chắn chuyện dễ dàng. nghĩ kỹ thì cũng hợp lý, luôn xem Nguyễn Nguyễn như ruột, mỗi tới đều mang theo vài món đồ nhỏ tặng . Chỉ là ngờ dù bận rộn thế nào, vẫn nhận Nguyễn Nguyễn khi đầu thai, điều thật khiến bất ngờ”
Nghe lời , Đường Vận khẽ nhướn mày, đôi mắt ánh lên chút hào hứng pha lẫn tò mò:
“Hắn đúng là kẻ khó hiểu. mà nghĩ , Nguyễn Nguyễn cũng chẳng đơn giản. Dám đấu tranh với Diêm Vương để đến địa phủ kinh doanh, lẽ còn nhiều bí mật thú vị mà .”
Bùi Diễn trả lời, chỉ khẽ nhếch môi nhạt, ánh mắt lóe lên tia sắc bén như thấu điều gì đó, nhanh chóng vẻ lãnh đạm thường thấy.
Đường Vận bất chợt dừng bước, ánh mắt thoáng chút do dự, sang Bùi Diễn, ngập ngừng :
“Hay là. chia bớt mấy món đồ ăn vặt của cho ? Lần còn thấy từ Thiên Đình mang về mấy trái linh quả, chắc cũng là để ăn thôi. Xem như cảm ơn chiếu cố Nguyễn Nguyễn .”
Bùi Diễn xong nhịn khẽ , ánh mắt thoáng vẻ trêu chọc:
“Nàng cứ giữ mấy món ăn vặt đó cho . Dù của cũng coi như là của , chiếu cố một chút cũng là lẽ đương nhiên. Trước đó vài ngày đang tìm một món pháp khí, ai , đến lúc đó giúp là .”
Đường Vận gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, đồ ăn cứ giữ .”
Dù gì cũng đang ở địa bàn của Diêm Văn Cảnh, thêm nhà đang sống tại đó, ít nhiều gì cũng giữ phép tắc, lên tiếng cảm ơn cho lẽ.
Hơn nữa, nàng mới cùng Tần Vũ Niết hẹn sẽ đến phủ Diêm Vương ngày mai để bàn chuyện ăn, chắc chắn ở Địa Phủ vài ngày.
Trước khi đến, Bùi Diễn sớm báo với Diêm Văn Cảnh về chuyến thăm. Vậy nên khi hai đến cổng phủ, một tiểu thị sẵn chờ từ lâu. Nhìn thấy họ, lập tức tiến lên hai bước, cúi cung kính chào:
“Bùi Diễn Điện Hạ, Đường Vận Điện Hạ, chủ nhân của chúng đợi hai vị bên trong từ lâu. Mời !”
Tiểu thị dẫn hai đến phòng tiếp khách. Bên trong, Diêm Văn Cảnh tiếng động ngoài cửa liền ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía họ, giọng quen thuộc vang lên:
“Các ngươi đến .”
Bùi Diễn bước , tay nhẹ nhàng dìu Đường Vận, khẽ gật đầu đáp:
“Ừ, nàng lo lắng cho Nguyễn Nguyễn nên đến đây xem .”
Diêm Văn Cảnh vẫy tay hiệu cho tiểu thị lui xuống, đó cầm ấm bàn, tự tay rót đầy hai chén nóng cho khách. Hắn xuống, giọng điệu nhàn nhạt nhưng vẫn toát lên sự quan tâm:
“Thanh Trúc và Du Nhược hôm nay cùng các ngươi?”
Nguồn: Sưu tầm