Đăng nhập
Đăng ký
Trang chủ
Truyện mới
Thể loại
Truyện Full
Truyện Zhihu
Team
Nghe Audio
Trang chủ
Văn Vũ vốn lớn lên mang vẻ đẹp trai, mang vẻ lạnh lùng, khóe môi nhếch lên vẻ cuồng nhiệt cùng sự kiêu ngạo của thiếu niên khó có thể thuần phục.
Hếch nhẹ đường quai hàm góc cạnh, giống như thiếu niên sắc bén cực kỳ đẹp trai trong truyện tranh.
Mà vóc dáng gầy gò dẻo dai đặc trưng ở thời niên thiếu, càng có hương vị giống như trái chanh non nớt.
Khiến người ta vừa thưởng thức phần ngây ngô, vừa hưởng thụ khoái cảm chinh phục vẻ kiêu ngạo đó.
Chu Hành chằm chằm đôi môi mỏng màu nhạt của thiếu niên cong lên, ý tứ càng sâu sắc: “Có thể.”
Y đưa tay ra hiệu cho trợ lý và vệ sĩ trong viện, hai người đàn ông lập tức hiểu ý, xoay người rời khỏi sân đi vào xe chờ đợi.
Mà Văn Vũ dẫn y vào nhà, rầm một tiếng, cửa bị khóa, phòng khách cũ kỹ đóng kín.
Một người đàn ông mặc âu phục, áo sơ mi cao cấp, cùng một thiếu niên đeo túi xách, mặc quần jean và áo tay ngắn màu trắng sạch sẽ ở một chỗ, bầu không khí bỗng nhiên trở nên bí mật mập mờ.
Ít nhất là trong mắt Chu Hành.
Y đến gần thiếu niên một bước, ánh mắt mang theo ý tứ dò hỏi: “Cháu đã nghĩ rõ chưa?”
Văn Vũ lạnh nhạt hỏi y: “Trước tiên cho cháu hỏi, ngài có bao nhiêu quan hệ và tài nguyên. Nếu ngài phạm tội, có bị trừng phạt như người thường không?”
Chu Hành cho rằng thiếu niên đang tìm hiểu bối cảnh của y, khinh miệt cười một tiếng.
Đối với một thiếu niên ngây thơ chưa trải sự đời, không có tiền bạc, không có chỗ dựa, không có kinh nghiệm trong giới, địa vị và tài nguyên của y đơn giản là lớn hơn cả bầu trời.
Đứa nhỏ này đâu biết quyền thế sâu cạn như nào, chỉ cần dọa một chút là có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Ví dụ…”
Người đàn ông đó ghé sát bên tai thiếu niên, thanh âm u ám: “Chú có thể sai người của chú đến bắt cháu đi, nhốt cháu vào biệt thự của chú, vĩnh viễn cũng không trốn thoát được.”
“Quyền thế như vậy, cháu nghĩ thế nào?”
Thiếu niên cụp mắt xuống, đuôi mắt lạnh lẽo liếc về phía đối phương.
Chu Hành nở nụ cười, vươn ngón trỏ xoa lên gò má mềm mại lạnh lùng của thiếu niên nhẹ nhàng cọ xát: “Đùa một chút thôi, chú không phải loại người như vậy.”
“Loại chuyện này chú sẽ nhận được sự đồng ý của cháu, cũng sẽ đáp ứng các điều kiện trao đổi mà cháu đưa ra. Miễn là cháu nguyện ý ở bên chú, chú sẽ không để cháu chịu thiệt thòi.”
“Nhưng trước tiên…”
Giọng người đàn ông trở nên chậm rãi bí ẩn, ngón trỏ cọ cọ trên má di chuyển xuống quai hàm góc cạnh rõ ràng của thiếu niên, nhẹ nhàng nâng lên: “Chú cho cháu biết chúng ta có quan hệ gì.”
Văn Vũ nhìn lên người đàn ông, lạnh lùng nói: “Tốt nhất, thật sự lợi hại như ngài nói.”
Đôi mắt trong suốt chợt co rút lại, lóe lên một tia sắc bén, thiếu niên đưa tay nắm chặt cổ tay người đàn ông.
“A!”
Bàn tay người đàn ông đặt ở cằm thiếu niên bị bẻ về phương hướng không thể uốn cong, cơn đau bất ngờ khiến y bất ngờ hô lên.
Chẳng qua tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp truyền tới tai vệ sĩ cùng trợ lý đang chờ ở trong xe ngoài cổng, nắm đấm của thiếu niên mang theo gió lớn hung hăng đấm thẳng vào sống mũi người đàn ông.
“A!”
Nửa tiếng kêu thảm thiết còn lại của Chu Hành bị kẹt lại, buồn bực nuốt xuống.
Văn Vũ ra tay cực nhanh, ngay cả cơ hội la hét cũng không cho y, nhấc đầu gối lên đập mạnh vào bụng người đàn ông.
“Phốc——”
Người đàn ông vốn đã bị đập gãy xương sống mũi, lập tức vì đau đớn mà ép khom lưng, không ngừng nôn khan, cơ thể nặng nề ngã xuống sàn nhà.
Y không ngờ thiếu niên lại có kỹ năng chiến đấu điêu luyện như vậy, trong một giây ngắn ngủi y đã bị chế phục, đau đớn đến mức co rút, chật vật nằm sấp mặt đất, không ngừng hít khí lạnh.
Chu Hành tức giận, chửi bới thô tục: “Tao đệt cái con mẹ mày, mày không muốn sống nữa à!”
Thiếu niên kiềm nén tức giận, mím môi mỏng, giơ đôi chân thon dài dẻo dai đạp mạnh vào bụng người đàn ông, một cái, hai cái…
“A…”
Vẻ mặt Chu Hành méo mó thống khổ, tiếng mắng bị nhấn chìm trong tiếng rên rỉ thấp kém của y.
Bị bất ngờ tấn công, y còn chưa kịp phát ra tiếng la hét mà đã liên tục giãy dụa.
Ngoài cửa rõ ràng là hai vệ sĩ của Chu Hành, thế nhưng y lại bị một thiếu niên liên tục tấn công.
Hơn nữa, trong những đợt tấn công liên tục ấy, cơ thể đau nhức co giật khiến y không thể cử động, y cũng ý thức rõ ràng rằng thiếu niên này không phải đang tự vệ, mà là đang trút giận lên mình.
Sau năm phút, thiếu niên rốt cục dừng cuộc tấn công đơn phương của mình.
Thù địch trong mắt dần dần phai nhạt, cậu ta nhìn người đàn ông nham hiểm đang nằm trên mặt đất rồi nói: “Không ai có thể nhốt được ngài đây. Đã đến lúc để cho tôi xem ngài có bản lĩnh gì.”
Đại não người đàn ông ong ong, căn bản không thể thấy rõ thiếu niên đang làm gì, cả người y chật vật.
Y miệng phun bọt máu, thống khổ rên rỉ trên mặt đất, chiếc áo sơ mi trắng dính đầy bụi bặm, màu đỏ tươi loang lổ trên mặt cùng vết máu kinh hoàng.
Y dùng khí lực cuối cùng căm hận trừng mắt nhìn cậu ta, cố gắng chống cự và đe dọa thiếu niên.
Văn Vũ cười nhạo, lấy điện thoại di động bấm số báo cảnh sát, bình tĩnh nói với nhân viên trực tổng đài: “Có một người đàn ông tên Chu Hành mang theo hai vệ sĩ xông vào nhà tôi, còn có ý đồ dâm ô tôi.”
Cậu nghiêng tầm mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất, rồi nói: “Có một người bị thương tại hiện trường, xin vui lòng mang theo xe cứu thương đến, địa chỉ là…”
Thiếu niên đang cố gắng tìm một bước đột phá.
Hiện tại, nói theo một cách nào đó, cậu ta thuộc về Ứng Thần.
Nếu Chu Hành muốn trả thù, nhất định phải vượt qua cửa ải Ứng Thần.
Cậu ta đang muốn xem, Chu Hành có bản lĩnh trả thù được gì khi đang bị Ứng Thần khống chế và theo dõi mình.
Nếu không làm được, thì…
Cảnh sát đến nhanh hơn dự kiến, đi theo sau xe cảnh sát còn có một chiếc xe sang trọng màu đen.
Văn Vũ vẫn còn ở trong phòng khách nên không thể thấy gì, nhưng lại như có cảm ứng, nhạy bén cảm nhận được một luồng khí lạnh mãnh liệt.
Đó là loại khí tức của tối hôm qua, có thể khiến cả người cậu run rẩy.
Ứng Thần tới?
Thiếu niên đứng ở trong phòng khách, hai chân không ngừng lùi về phía sau, lẩm bẩm: “Ứng Thần cùng cảnh sát tới đây?”
Là bởi vì cậu ta đã dùng bùa định ở đạo quán để làm gì đó, nên Ứng Thần mới tới tìm cậu ta tính sổ?
Người đàn ông nằm trên mặt đất nghe thấy tiếng động của cảnh sát và xe cứu thương, y cứ ngỡ rằng mình được cứu.
Y dùng giọng yếu ớt căm hận mắng Văn Vũ: “Khốn kiếp, mày lớn rồi đó. Cố ý gây thương tích là phải chịu trách nhiệm hình sự, mày có biết không? ”
“Còn tao lén lút xông vào nhà dân uy hiếp mày à? Mày có biết tao là ai không? Mày nghĩ chỉ bằng mấy câu vớ vẩn cảnh sát sẽ tin mày chắc sao?”
“Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, chờ mày vào tù, tao thề ngày nào tao cũng sẽ cho mày sống không bằng chết! Giết chết mày! ”
“Tốt hơn hết là ngài đừng nên thất vọng.”
Văn Vũ âm trầm nhìn chằm chằm Chu Hành, gằn từng chữ thấp giọng nói: “Tốt nhất hôm nay liền đưa y đi, để cho y vào tù cả đời. ”
Chu Hành kinh ngạc nhìn thiếu niên.
Đứa nhỏ này không còn giống như lúc y mới gặp, vốn tưởng rằng tuổi còn nhỏ sẽ dễ dàng đắc thủ, vậy mà hiện tại, cậu ta tựa như một kẻ điên.
Cố ý gây thương tích cho người khác có chủ đích rõ ràng, y nhất định sẽ trả thù.
Nhưng thiếu niên tổn thương y, lại là cố ý phạm tội gây sự.
Cậu ta thực sự muốn cảnh sát bắt mình, để y không thể trả thù được mình.
Là người đã từng “Đi bộ ven sông nhiều năm mà giày không ướt”*, thế mà giờ đây lại rơi vào tay một đứa trẻ giống như thằng điên này, Chu Hành nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, mày cứ chờ đó cho tao, tao cam đoan sẽ để mày chết trong tù. ”
Văn Vũ lạnh lùng khiêu khích: “Để cho tôi xem ngài đây lợi hại đến mức nào. ”
Nói xong, cậu ta hung hăng đá mạnh một cước vào mặt Chu Hành.
“A!”
Người đàn ông lại lần nữa kêu thảm thiết, máu mũi vốn đã ngừng chảy giờ lại tuôn ra lần nữa.
Tuy nhiên, Văn Vũ lại không thể làm theo ý muốn của mình.
Sau khi cảnh sát tiến vào, như đã sớm biết nguyên nhân, họ trực tiếp buộc Chu Hành lên cáng của xe cứu thương.
Họ còn khuyên nhủ Văn Vũ đang bình yên vô sự, nói: “Đứa trẻ này, không sao đâu, cứ giao cho chúng tôi. Cháu cứ về với Ứng Thần, Ứng Thần sẽ bảo vệ cháu. ”
Ứng Thần!
Văn Vũ khi nghe lời của cảnh sát, trái tim đập mạnh một nhịp, nặng nề chùng xuống, hai chân rời khỏi mặt đất, lắc lư bất giác lùi về phía sau.
Rõ ràng là đã báo cảnh sát, nhưng Ứng Thần không thể cùng cảnh sát tới đây, còn có thể đưa luôn Chu Hành đi mà chẳng thèm hỏi nguyên nhân.
Chứng tỏ Chu Hành căn bản không phải là đối thủ của Ứng Thần, thậm chí còn không đủ tầm làm đối thủ.
U ám tối tăm đè nén khó thở như mây đen của mùa đông, đợt thứ hai tấn công Văn Vũ, đè nặng lên trái tim cậu khiến cậu không thở nổi.
Bôn ba một ngày, chung quy vẫn không tìm được bước đột phá để chạy trốn.
Chu Hành không rõ nội tình, nhưng vẫn cứ cáng miệng hô to: “Mấy người làm cái gì! Sao các người bắt tôi? Tôi là nạn nhân! Là nó, là nó động thủ đánh tôi!”
Mà ngoài cửa, hai vị vệ sĩ của y khi thấy cảnh sát cùng xe cứu thương tới, còn tưởng rằng là ông chủ của mình chơi quá tàn nhẫn.
Đang lo lắng chuyện truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ông chủ và công ty, thì lại thấy một người đầy thương tích bị kéo ra, chính là ông chủ nhà mình.
Bọn họ cuống quít nhảy xuống xe, không ngừng đi theo các cảnh sát đang khiêng Chu Hành cố gắng thương lượng.
Văn Vũ nhìn cảnh hỗn loạn bên ngoài qua cánh cửa đang mở, thấp giọng lẩm bẩm:
Thật vô dụng! Lăn lộn còn chẳng bằng một con quỷ.
Sau khi xe cảnh sát và xe cứu thương rời đi, cuối cùng tiểu viện cũ kỹ ồn ào cũng rơi vào im lặng.
Văn Vũ vẫn ngồi ở chỗ cũ trong phòng khách, xuyên qua cửa sổ thấy một chiếc xe màu đen đậu ở bên ngoài, cửa mở rộng.
Người đàn ông trong xe lộ ra một đoạn vai mặc áo sơ mi đen, thiếu niên liền nhận ra là ai.
Là Ứng Thần, thực sự đã đến.
Đến tìm cậu tính sổ.
Hai chân thiếu niên giống như bị đóng đinh xuống sàn nhà, không nhúc nhích.
Nhìn bóng dáng cao lớn âm u của người đàn ông từng bước tới gần, cậu thậm chí quên mất chạy trốn, quên mất suy nghĩ, trong lòng chỉ còn bảy tám phần bất an.
Cửa gỗ của ngôi nhà tự động mở ra, phát ra một tiếng kẽo kẹt, người đàn ông xuất hiện ở cửa.
Đẹp trai đến mức không chân thật, âm u đến mức giống như bị bọc trong một đám mây đen dày đặc bão tố.
Ánh mắt sâu thẳm của hắn dường như xuyên thẳng tới chỗ thiếu niên đang đứng, thẳng tắp âm u nhìn thiếu niên.
Trong phòng không có điều hòa, ngay lập tức một luồng khí lạnh mạnh cuốn tới.
Mồ hôi trên trán và lưng thiếu niên dần dần trở nên lạnh lẽo.
Cả người cậu căng thẳng, nhìn người đàn ông từng bước tới gần, cậu không tự chủ được mà lùi mãi cho đến khi “rầm rầm” đụng vào tường rồi mới bị ép dừng lại.
Cậu còn nơi nào để lui nữa.
Mà Ứng Thần, còn đang tiến về phía cậu.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người vờn quanh.
Thiếu niên dường như đang chờ đợi bản án tử hình, cậu nhận thấy, cảm giác đến gần này còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Vừa nãy còn cảm thấy Chu Hành cùng Lệ Quỷ Ứng Thần có chút giống nhau, nhưng hiện tại việc gắt gao đè nén cảm giác khó thở của cậu so với lúc nãy là một trời một vực.
Văn Vũ chưa bao giờ sinh ra cảm giác sợ hãi đối với bất cứ thứ gì, mà hiện tại, cậu thật sự sợ hãi.
Ứng Thần chẳng nói gì cả, chẳng làm gì cả, đầu ngón tay thon dài trắng lạnh của thiếu niên run lên mất kiểm soát.
Ứng Thần cách Văn Vũ một mét thì dừng bước.
Ánh mắt âm u đánh giá toàn thân thiếu niên, trầm thấp chậm rãi hỏi:
“Hiện tại cậu đã sợ chưa?”
Văn Vũ mím môi không nói gì, tối hôm qua Ứng Thần đã nói, chỉ cần cậu nói ra những lời như vậy, hắn sẽ đối phó với cậu.
Mà ngày hôm đó, cậu cố gắng đến đồn cảnh sát tố cáo hắn, tìm đạo quan tìm người làm phép, thậm chí cố ý dẫn Chu Hành về nhà, khiến hắn bị đánh trọng thương, tất cả là để rời khỏi người đàn ông này.
Văn Vũ không biết Ứng Thần sẽ đối xử với mình như thế nào? Hắn sẽ làm gì?
Chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong tâm đề phòng mọi ý đồ, cảnh giác.
Ứng Thần thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Thật đúng là giống như cậu, mới rời khỏi cậu một chút thôi là lại bị người khác ức hiếp.”
Hắn nhìn quanh nhà Văn Vũ, ánh mắt càng tối sầm, trầm giọng nói: “Thu dọn đồ đạc, theo ta về nhà.”
Nguồn: Sưu tầm