Tà Thần Đã Gọi Tên Tôi

Chương 12



Đăng nhập

Đăng ký

Trang chủ

Truyện mới

Thể loại

Truyện Full

Truyện Zhihu

Team

Nghe Audio

Trang chủ

Văn Vũ quá mức căng thẳng bất an, nhất thời không hiểu ý tứ của Ứng Thần, cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào.

Chỉ còn đọng lại câu cuối cùng: Về nhà với ta.

Lời của Ứng Thần, đối với cậu mà nói, tương đương với một mệnh lệnh không thể từ chối.

Cậu không có lựa chọn nào khác, chỉ lạnh lùng nghĩ, Ứng Thần đại khái là muốn tính sổ với mình trong lãnh địa của hắn.

Văn Vũ một mình sinh sống trong căn nhà này, đồ đạc vốn không có nhiều lắm.

========== Truyện đã hoàn thành ==========

1.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

2.

Bổn Cung Là Hoàng Hậu

3.

Sủng Bảo Bối Thành Nghiện

4.

Yêu Anh Là Em Sai Sao?

=====================================

Hơn nữa cậu cũng không coi căn biệt thự đó là nơi mình sẽ sống mãi mãi, cho nên chỉ lấy mấy bộ quần áo và giấy tờ đơn giản bỏ vào vali, chuẩn bị xuống lầu rời đi.

Khi cậu ngang qua phòng khách nhỏ ở tầng hai, cậu bỗng thấy bảng vẽ của mình.

Cùng phong cảnh đã trở thành một phần trên bảng vẽ.

Cậu do dự một chút, tìm một miếng vải để che bảng, che khuất phong cảnh trong bức tranh.

Sau khi xuống lầu, Văn Vũ phát hiện Ứng Thần không còn ở trong nhà.

Bên ngoài sân có đậu một chiếc xe màu đen, chính là chiếc xe mà Ứng Thần đã bước xuống.

Văn Vũ xách vali đi qua.

Mở cửa xe ra cậu mới phát hiện, Ứng Thần cũng không có ở trong xe.

Ngồi ở ghế lái là một cậu bé, trông cũng trẻ gần bằng cậu, giống như vừa mới lớn.

Văn Vũ hỏi đối phương: “Ứng Thần đâu? ”

Cậu bé chống tay lên vô lăng, hừ lạnh một tiếng ngẩng đầu nói: “Chủ nhân của ta, ai cho phép ngươi gọi như thế. ”

Văn Vũ không nhìn thấy biểu cảm của cậu bé, nhưng lại có thể nghe ra sự bất mãn cùng khinh miệt trong giọng nói của nó.

Ánh mắt Văn Vũ tối sầm lại, không nói gì.

Cậu bé không nhận được phản ứng của cậu, ngẩng đầu hung hăng mắng Văn Vũ: “Ngươi là cái thá gì hả, lại còn để cho chủ nhân phải bôn ba vì ngươi khắp nơi.”

“Lại còn để ta phải chăm sóc loại nhân loại vô dụng như ngươi.”

Trong lời nói của nó tràn đầy khinh bỉ Văn Vũ, trong mắt càng là ý thù địch sâu sắc.

Văn Vũ lạnh lùng nói: “Nói nhảm nhiều như vậy để làm gì, không thì xuống xe đi.”

“Ngươi!”

Cậu bé tức giận, nhưng hiển nhiên nó đã được Ứng Thần phân phó đưa đón Văn Vũ.

Nếu Văn Vũ không lên xe, nó làm sao giải thích với Ứng Thần.

Nó nghiến răng nghiến lợi nói: “Được thôi, ngươi cứ chờ đấy.”

Trong lúc nói chuyện, nó đạp mạnh chân ga một cái, “Ầm” một tiếng nổ lớn, chiếc xe mạnh mẽ vọt đi.

Tuy nhiên, phía trước cổng đường, tốc độ xuất phát cực nhanh khiến chiếc xe không đủ chỗ để quay đầu, cuối cùng “oành” một tiếng đâm mạnh vào tường.

Văn Vũ không kịp chuẩn bị, thân thể theo quán tính mạnh mẽ văng về phía trước, nặng nề đập mặt vào lưng ghế trước, rồi hung hăng bắn ngược trở về.

Cơn chấn động dữ dội bất ngờ, khiến cho cậu một trận đầu váng mắt hoa.

Cậu bé ngẩng đầu lên cười, trong mắt mang theo nụ cười lạnh đắc ý: “Ngồi cho chắc vào, hai tiếng nữa mới về đến nhà!”

Nói xong, nó lại đạp mạnh chân ga một cái và vọt đi.

Ầm một tiếng, chiếc xe lao tới khúc cua rẽ cực nhanh, tiếp tục chạy về phía trước.

Văn Vũ còn chưa ngồi vững hẳn, lại một lần nữa bị quăng mạnh đập vào ghế.

Cậu cuống quýt tóm lấy tay nắm cửa xe, nắm chặt mới có thể khiến thân thể đang lay động của mình ổn định lại.

Cậu bé rõ ràng là cố ý giày vò cậu, dọc theo con đường, nó lái xe với tốc độ nhanh nhất, lao thẳng vào dòng xe cộ, bất chấp đèn giao thông, không thèm để ý người đi bộ và các phương tiện phía trước, cuối cùng đâm trực diện vào một chiếc xe khác.

Văn Vũ kinh hãi, chiếc xe lại giống như một cái bóng hư ảo, chiếc xe xuyên qua người đi bộ.

Mà không gian trong xe, phảng phất như đã bị chia cắt với không gian bên ngoài, con đường xe cộ đông đúc như nước cứ song song lướt qua.

Rõ ràng, cậu bé ngồi phía trước chính là một con ma.

Chuyến đi bình thường mất hơn hai giờ, trong khi cậu bé chỉ lái xe mười lăm phút.

Đến tiểu khu biệt thự, nó mới ổn định lại tốc độ di chuyển của xe, chậm rãi lái đến trước cửa biệt thự.

Mà Văn Vũ chỉ là một nhân loại bình thường, căn bản không thể nào chịu đựng nổi sự xóc nảy cùng sự chuyển đổi giữa thời gian và không gian như thế này.

Đầu váng mắt hoa, buồn nôn khó chịu, các cơ quan nội tạng trong cơ thể gần như bị nghiền nát vì đau đớn.

Sau khi xuống xe, bé *ấy* tái nhợt *nhưng nhanh chóng đứng* vững *trở lại*, trào phúng: “Ngồi xe cũng *có* thể thành *ra* như *thế này* sao? Thật vô dụng!”

“Mau *lên*, tự *đi* lấy hành lý!”

Văn Vũ đỡ cửa xe, đợi cơn choáng váng và cơn đau trong cơ thể dịu *đi*.

Cậu cụp mắt lạnh lùng *nhìn* bé một cái.

Sau đó mở khoá ba lô *và* kéo *ra* áo khoác màu đen của Ứng Thần.

Cậu nghĩ, *cái* bé *này* nếu gọi Ứng Thần là chủ nhân, như *vậy* sẽ kinh sợ đối với những đồ vật tương ứng của Ứng Thần.

Dùng phương pháp của con *người* *thì không* thể chế ngự *cái* bé đang bắt nạt *mình*, nhưng *cậu có* thể dùng áo của Ứng Thần trùm nó *lại và* đánh một trận.

Sống ở đây theo *lời* Ứng Thần *thì* đủ để cho *cậu* “ấm lòng”, hiện tại còn *có* một yêu ma quỷ quái *chẳng biết* từ *đâu* tới bắt nạt.

Cùng lúc chiếc áo khoác rộng màu đen *được* kéo tới, một tấm bùa giấy từ bên trong lọt *ra ngoài*.

Là *lá bùa* của vị đạo sĩ *mà cậu đã* gặp buổi chiều, *đã được ban* phép *và* cậu *đã* cẩn thận quấn *nó* bên trong.

Ngoài ý *muốn*, bé *kia quả nhiên* cảm thấy kính sợ áo khoác của Ứng Thần, nhưng khi *nó* thấy lá bùa màu vàng lơ lửng *giữa không* trung, sắc mặt lập tức trở nên kinh hoảng.

Lo sợ rằng tờ bùa sẽ rơi *xuống*, bé liên tục lùi *lại* và *hỏi*: “Cậu, *định làm* gì?”

Văn Vũ:?!

Bùa đuổi quỷ của vị đạo sĩ *ấy* thế mà *lại có* ảnh hưởng tới *cái* bé *này*.

Cậu đưa tay bắt lấy bùa giấy *đang* rơi xuống đất, nắm trong tay *nó với vẻ lạnh lùng*: “Thật sự là vô dụng, ngay cả cái *này cũng* sợ, đúng là đám nhãi nhép cấp thấp.”

“Cậu!!” Nó sợ hãi *nhìn* lá bùa vàng trong tay *cậu*, *nhưng vẫn không* cam lòng đe dọa: “Tốt nhất là *cậu* *đừng* nên giở trò *với tôi*, nếu *không tôi* sẽ *không* để cho *cậu* sống yên ở đây.”

“Muốn *giết* ch*ết một nhân loại vô dụng như *cậu*, đối với *tôi* mà *nói thật quá* dễ dàng!”

Văn Vũ *châm biếm*, cầm bùa giấy giơ tới *trước* mắt bé *một cách* thờ ơ: “Là *ngươi* tự mình tan biến, *hay là ta giết chết ngươi*?”

Cậu bé *kia* ngừng lùi *lại*, khuôn mặt u ám.

Nó thật sự *đã bị* lá bùa giấy *kia* trấn trụ.

Thái độ vốn kiêu ngạo ương ngạnh đột nhiên *thay* đổi, hoảng sợ đến mức *không* dám nặng lời.

Văn Vũ lòng thầm kinh ngạc, bình tĩnh tiếp tục thăm dò: “Nếu chủ nhân nhà *ngươi* đã bảo *ngươi* chăm sóc *ta*, *ngươi* *vốn dĩ* nên *làm* cái gì?”

Cậu cầm lá bùa *trên* tay đùa nghịch, hất cằm về phía cốp xe: “Lấy hành lý *đi*.”

Trong biệt thự rộng lớn trống trải, vẫn *không có* bóng dáng của Ứng Thần.

Cậu bé *kia* nhấc vali của Văn Vũ lên một căn phòng *trên* lầu hai, tức giận *nói*: “Chủ nhân *không có* dặn dò *là phải để cậu ở* phòng *này*. Cậu tự mang *lên đi*.”

Văn Vũ giật *mình*.

Căn phòng *trước* mắt *cậu* là phòng duy nhất trong nhà *có* giường, cũng là căn phòng tối hôm qua *Ứng Thần đã* trải giường *cho cậu*.

Cậu cho rằng đó là phòng của Ứng Thần.

Hoặc là, đây là phòng của *cậu* và Ứng Thần? Ý là hai *người* ngủ cùng *nhau* á hả?

Văn Vũ cảm thấy *trong lòng dấy lên* một trận ớn lạnh.

Căn phòng vẫn như tối hôm qua, chiếc chăn bông màu xám lạnh *được* trải ngay ngắn *trên* chiếc giường rộng.

Căn phòng vẫn u ám và lạnh lẽo, nhưng bởi vì Ứng Thần *không* ở đây, *nên* cũng *chẳng* còn *cảm giác* ngột ngạt u ám.

Nơi đây dường như tách biệt *hoàn toàn* với thời tiết nắng nóng cuối tháng năm bên ngoài, giống như một căn phòng điều hòa tự nhiên.

Văn Vũ *dần dần* hiểu ý tứ của Ứng Thần.

Rõ ràng là *Ứng Thần đã tự mình* dọn dẹp đại điện, trải giường, xếp chăn *cho cậu*. Hiện tại *lại* phái một con yêu quái cấp thấp đến chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho *cậu*.

Giữa *cậu* và Ứng Thần rốt cuộc *đã* xảy *ra* chuyện gì?

Văn Vũ nhíu mày, *nằm* ở giường cố gắng nghĩ đến cái tên Ứng Thần *ấy*.

*Tâm trí cậu*, giống như căn phòng yên tĩnh và u ám *này*, vẫn trống rỗng.

Có lẽ là bôn ba cả ngày, xóc nảy *trên* xe *khiến cậu* mệt mỏi.

Thiếu niên *nằm* sấp *trên* giường dần dần ngủ *thiếp đi*.

Không *biết* từ lúc nào, *Văn Vũ đang* ngủ say, đột nhiên *cảm thấy* một đôi tay mạnh mẽ ôm *mình* lên.

Đồng thời còn *có* hơi thở quen thuộc đè nén lạnh lẽo.

Là Ứng Thần!

Ứng Thần đang ôm *cậu* lên.

Trong lòng Văn Vũ hoảng hốt, gắt gao nhắm mắt *lại*, tiếp tục giả bộ ngủ.

Các giác quan đặc biệt nhạy cảm khi *không có* thị giác.

Cậu *có* thể cảm nhận rõ ràng động tác của Ứng Thần *rất* nhẹ, giống như sợ đánh thức *cậu*, dịu dàng đặt *cậu* lên giường, đắp chăn cho *cậu*.

Sự tàn khốc của cuộc gặp gỡ đêm đầu tiên đó so với hôm nay, cứ như thể là hai *con người* khác.

Nhịp tim Văn Vũ đập nhanh, kéo theo cảm xúc bất an.

Ứng Thần sẽ làm gì, sẽ ngủ bên cạnh em ư? Hay là sẽ lấy chuyện đã xảy ra trong ngày tính sổ với em?

Cậu tiếp tục giả vờ ngủ.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, mà người đàn ông bên cạnh cậu hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.

Nếu như không phải vì cảm nhận được cỗ âm lãnh trên người hắn, Văn Vũ có lẽ sẽ cảm thấy Ứng Thần đã rời đi từ lúc nào rồi.

Ứng Thần đang làm gì?

“Đừng giả vờ.”

Giọng Ứng Thần đột nhiên vang lên, trầm thấp lạnh lùng: “Tim đập nhanh như vậy, anh cứ tưởng em đã tỉnh rồi.”

Văn Vũ:!!

Cậu mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông.

Người đàn ông ngồi bên giường, cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm.

Văn Vũ giật giật người, cố gắng rời khỏi lòng bàn tay người đàn ông, thấp giọng hỏi: “Anh định làm gì?”

Lòng bàn tay Ứng Thần ấn trên ngực trái đang đập nhanh của Văn Vũ, mu bàn tay trắng lạnh, xương cốt nổi lên, mạch máu rõ ràng.

Trông thoáng qua như đang mạnh mẽ dùng sức, nhưng ấn lên lồng ngực thiếu niên lại rất nhẹ, giống như cố gắng nhẫn nhịn cảm xúc không thể bộc phát, lại giống như lưu luyến một tia sinh khí.

Chỉ là, nhìn vào đôi mắt thiếu niên đầy bất an, hắn thở dài một tiếng: “Sao vẫn còn sợ anh như thế?”

“Đừng sợ như vậy.”

Hắn thu hồi bàn tay, giọng điệu âm trầm: “Hơn một ngàn năm qua anh đã không làm gì em, hiện tại càng không thể làm.”

Không hiểu sao, Văn Vũ lại nghe được trong những lời này chất chứa đau xót nặng nề, giống như vì nhớ nhung quá độ mà trở nên đau đớn.

Văn Vũ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Vậy, anh muốn gì?”

Ứng Thần: “Muốn em nhớ đến anh.”

Văn Vũ mím môi không nói.

Cho dù cậu cố gắng suy nghĩ như thế nào, cũng không thể tìm được ký ức về người đàn ông trước mặt, một chút hồi ức cũng không có.

Ứng Thần lại vươn tay chạm lên khuôn mặt hồng hào của thiếu niên: “Mấy ngày nay anh khắp nơi tìm kiếm ký ức của em, chỉ tiếc chẳng tìm thấy gì.”

“Anh đoán là linh hồn của em khi đầu thai đã lựa chọn quên đi.”

“Nhưng rõ ràng,” giọng của người đàn ông u ám mờ ảo: “Là em chọc ghẹo anh mà.”

Văn Vũ căn bản không hiểu người đàn ông đang nói cái gì, chỉ cảm thấy đầu ngón tay của người đàn ông trên má lạnh lẽo.

Cậu sợ bàn tay tiếp tục trượt xuống sẽ chạm đến một nơi khác.

Càng sợ nói những lời gì kích thích người đàn ông, kẻ không biết khi nào sẽ bùng phát bạo lực lên mình, hai tay cậu nắm chặt chăn, không dám động đậy, cảnh giác.

Ngón trỏ của Ứng Thần khẽ cọ lên hai má thiếu niên, trượt xuống cằm, rồi nhẹ nhàng nâng lên.

Giọng của hắn trầm thấp, trong đôi mắt đen và sâu thẳm hiện lên một tia dục vọng không thể che giấu: “Cùng em làm chút chuyện kiếp trước chúng ta đã.”

“Để em lấy lại cảm giác quen thuộc đó.”

“Không phải như thế này thì làm sao có thể giúp cho em nhớ lại được?”

Văn Vũ dự đoán được người đàn ông sẽ làm gì, kháng cự giãy dụa.

Người đàn ông một tay chống bên tai cậu, thân thể ở phía trên thiếu niên cúi xuống, từng chút từng chút tiếp cận khuôn mặt kinh hoảng luống cuống của thiếu niên, nhẹ giọng hỏi: “Một chút thôi được không?”.

Chương trước

Chương sau

Nguồn: Sưu tầm


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.