Đăng nhập
Đăng ký
Trang chủ
Truyện mới
Thể loại
Truyện Full
Truyện Zhihu
Team
Nghe Audio
Trang chủ
Giọng của Ứng Thần y như giọng người đàn ông trong trí nhớ của cậu.
Lần đầu tiên Văn Vũ nhận ra giọng nói ấy quen thuộc đến mức gần như khắc sâu vào xương tủy, tâm hồn cậu.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ứng Thần, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú nhưng ảm đạm kia khiến cậu nhớ càng nhiều ký ức hơn.
Mà ký ức mở ra một cách hỗn loạn theo sự tan biến của linh hồn ác linh, màn khói sương mù mịt cũng theo đó mà tiêu tan.
Những ký ức xa xăm ấy trống rỗng và nhạt nhòa.
Đầu ngón tay Ứng Thần vuốt ve khóe mắt đỏ bừng của cậu, giọng điệu lo lắng sốt ruột: “Em không sao chứ? Là thứ kia cắn trả sao?”
Đầu ngón tay mát lạnh lướt qua làn da mỏng manh nơi khóe mắt, Văn Vũ kích động cúi đầu lùi về phía sau: “Tôi…”
Giờ cậu mới nhận ra bàn tay mình và Ứng Thần vẫn đang đan chặt vào nhau. Vì tư thế vẫn còn vững, nên cậu đã dồn toàn bộ sức nặng của mình vào lòng Ứng Thần.
Đó là một tư thế ôm ấp.
Trong ký ức trưởng thành của kiếp trước, thiếu niên chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với ai đến mức này.
Cậu vội vàng buông tay ra, đẩy Ứng Thần lùi về phía sau để có thể đứng vững.
Đầu ngón tay Ứng Thần lướt qua mu bàn tay cậu khi cậu buông tay, cho đến khi thiếu niên lùi ra xa hai bước, bàn tay hắn mới dừng lại giữa không trung, giống như đang lưu luyến nhiệt độ cơ thể của thiếu niên.
“Em thật sự không sao chứ?” Hắn thấp giọng hỏi.
“Không sao.”
Văn Vũ ngoảnh mặt đi, chỉ vào cái xác cứng ngắc của nó trên mặt đất như đang tìm đề tài, hỏi: “Rốt cuộc nó là cái gì? Linh hồn đó hình như không phải của thi thể này.”
Ứng Thần: “Ngay cả nó em cũng không nhớ sao?”
Văn Vũ mờ mịt.
“Nó tên là Lâm An, là bạn thân của em. Kiếp trước vì cứu em mà chết.”
“Em đã cầu xin để nó được sống, ban cho nó sự sống. Ta tìm thấy linh hồn nó, đành vì em mà duy trì thi thể ngàn năm cho nó.”
Ngàn năm!
Thi thể đó đã tồn tại một ngàn năm, vì cứu cậu mà chết.
Văn Vũ kinh ngạc nhìn về phía cái xác cứng ngắc trên mặt đất: “Vậy, còn có thể cứu nó không?”
Đôi mắt Ứng Thần tối sầm: “Thân thể của linh hồn này không thể duy trì quá hai ngày. Mấy năm qua ta đã không ngừng rót linh khí vào cơ thể Lâm An, để khi gặp lại em ta có thể cho em một lời giải thích.”
“Và cái thứ đó là như vậy. Lúc nó ở bên cạnh ta trung thành nghe lời, ta mới cử nó đến chăm sóc cho em. Thế mà không ngờ nó bỗng dưng nổi điên, tự ý thoát khỏi cơ thể Lâm An tấn công em.”
Giọng Ứng Thần trở nên lạnh lùng: “Sẽ không còn những chuyện như thế này nữa.”
Từ trong lời nói của Ứng Thần, Văn Vũ nhận ra một chuyện.
Ứng Thần không nhận ra linh hồn ác linh thoát ra là do mình dùng lá bùa màu vàng.
Điều đó có nghĩa là Ứng Thần không hề hay biết, nhưng kỳ thật hắn vẫn có thể giám sát mình.
Mà lúc đó ở Đạo Quán, cậu không thể dùng bùa giấy, là bởi vì Hoàng Hạ đã làm phép với áo của Ứng Thần.
Đối với việc lúc mình đến đồn cảnh sát cố ý khiến cảnh sát hoài nghi thân phận của Ứng Thần, hắn cũng không phát hiện ra chút nào.
Văn Vũ âm thầm suy đoán, đè nén kinh ngạc cùng vui mừng đến chột dạ thăm dò: “Vậy tại sao anh lại có thể chạy tới cứu tôi?”
Ứng Thần: “Ta có mối quan hệ mật thiết với vật đó, nên ta có thể nhận ra khi nó tự ý rời khỏi cơ thể Lâm An. Cho nên, ta đã kiểm tra tình hình, may mà đã tới kịp.”
Giọng trầm thấp của hắn ẩn chứa nỗi sợ hãi kéo dài, hắn đưa tay vuốt ve vết hằn trên cổ thiếu niên.
Nâng tay lên, thấy thái độ cảnh giác của cậu, hắn đành thả tay xuống.
“Em đừng sợ, sẽ không có ai dám động đến em đâu.”
Văn Vũ không sợ, cậu còn mừng còn không kịp.
Cậu nhận ra rằng miễn là mình tránh xa khỏi tầm mắt của Ứng Thần là có thể tự do.
Cậu đè nén bất ngờ trong lòng, bình thản hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể đến trường không?”
Ứng Thần không trả lời, liếc nhìn bữa sáng không động đến trên bàn ăn, thở dài: “Ta đưa em đi nhé.”
“Không cần!”
Văn Vũ cuống quýt từ chối: “Không, tôi có thể tự gọi xe.”
Ứng Thần rũ mắt xuống: “Em không muốn ở cùng với ta sao? Sợ ta ư?”
Văn Vũ mím môi, không nói tiếng nào.
Sự đề phòng trong mắt cậu lặng lẽ minh họa câu trả lời.
Ứng Thần khẽ nhếch môi cười một tiếng: “Thật là giống như kiếp trước lúc mới gặp em vậy, luôn trốn tránh.”
“Em đã quên rồi sao?”
Hắn buồn, chậm rãi đưa tay về phía thiếu niên, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ lên trán trai trẻ: “Đừng quên những gì em hứa với ta”.
“Học xong nhớ về nhà”.
Chương trước
Chương sau
Nguồn: Sưu tầm