Đăng nhập
Đăng ký
Trang chủ
Truyện mới
Thể loại
Truyện Full
Truyện Zhihu
Đội ngũ
Nghe Audio
Trang chủ
Văn Vũ rời khỏi khu biệt thự, vội vàng gọi một chiếc taxi ra phố.
Cậu không đến trường học, mà là trực tiếp đi tới đạo quán tìm Hoàng Hạ.
Cậu đã nghĩ có lẽ có thể mượn sức mạnh của Ứng Thần xua tan ác linh.
Hơn nữa, bùa giấy tự tay Hoàng Hạ vẽ cũng có thể phát huy tác dụng như thế.
Cậu càng để ý chính là, tại sao cậu lại có thể nhớ tới một ít ký ức kiếp trước khi ác linh hồn phách tiêu tán? Đây phải chăng là phương pháp tìm lại ký ức giữa cậu và Ứng Thần ư?
Và Lâm An.
Cậu càng nghĩ đến cái tên đó, lòng cậu càng ấm áp.
Giống như là cậu không thể quên được cô ấy.
Hơn một giờ sau, cậu đến Đạo quán.
Lần thứ hai nhìn thấy đạo quán bức tường gạch xám bám chút bụi bặm, tâm trạng cậu lại khác so với lần đầu tiên tới.
Thậm chí còn có chút kính sợ, cậu cẩn thận gõ cửa gỗ dán tranh tết cũ.
Hoàng Hạ mở một khe cửa, khi thấy thiếu niên đang đứng ở ngoài, lập tức muốn đóng cửa :”Chậc, cậu lại tới đây, ta đã trả hết tiền của cậu rồi mà? ”
“Ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng ngươi là một đứa nhỏ thì có thể ở đây ăn vạ.”
Văn Vũ thu lại khí thế lạnh lùng trên người, thái độ chân thành lễ phép : “Hoàng sư phụ, ta tới là muốn mua bùa giấy của ngài.
”
Hoàng Hạ: “Cậu mua cũng vô dụng.
Thứ đó trong tay cậu chỉ là một đống giấy vụn.
”
Văn Vũ: “Hữu dụng! ”
Hoàng Hạ không nói gì chỉ lên đầu Văn Vũ : “Tiểu tử, nơi này của cậu thật sự có vấn đề chứ? Ta khuyên cậu nên đi gặp chuyên gia thần kinh đi.
”
Văn Vũ: “Ta nghiêm túc đấy.
Không tin, ngài cứ thử xem? ”
Thiếu niên là con trai sạch sẽ, dáng người cao gầy, khiến người ta không khỏi muốn lại gần.
Mà đôi mắt sáng ngời, lúc nói chuyện nghiêm túc càng khiến cho người ta buông lỏng đề phòng.
Hoàng Hạ nhìn thiếu niên như thế, nghi hoặc.
Lão cố tình hỏi: “Được thôi, ta sẽ hỏi cậu.
Cậu có thấy gì cạnh ta? ”
Nếu không có bàn tay của Ứng Thần giúp đỡ, cậu chỉ là một người bình thường.
Đương nhiên không thể nhìn thấy linh hồn quỷ quái mà con người nghĩ rằng không nên tồn tại trên thế giới.
Trước mặt, chỉ có một người là Hoàng Hạ.
Kể từ lúc lão hỏi.
Văn Vũ thở đều đặn, cố gắng cảm nhận hơi thở xung quanh.
Những ngày này, cậu có thể cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ áp bức của Ứng Thần.
Cũng có thể cảm nhận luồng khí lạnh lẽo còn lưu lại từ xa xung quanh cậu khi ác linh thoát ly khỏi cơ thể của cậu bé.
Vào lúc này, trong sân trống phía sau đạo quán, có mùi nến thơm đuợc thắp nên, trên nóc nhà là tiếng chim hót lanh lảnh, không khí yên bình tĩnh lặng.
Thật lâu sau đó, Văn Vũ lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Không có gì cả.
”
Hoàng Hạ ngẩn người, nở nụ cười.
Lão mở hai cánh cửa gỗ, để Văn Vũ vào trong : “Thật sự là không có gì ở đây.
”
” Nhưng mà nếu cậu đã muốn thử, lát nữa ta sẽ lấy đồ, lúc đó cậu cũng đừng sợ tới mức phải gọi cha gọi mẹ đó”
Trên đời, phỏng chừng chẳng có thứ nào đáng sợ hơn Ứng Thần.
Văn Vũ đi theo phía sau Hoàng Hạ, vào trong sân lát gạch xám của đạo quán, trong lòng yên lặng nghĩ.
Nhìn bên ngoài nơi này không giống như đạo quán, chi bằng coi nó là nhà của Hoàng Hạ.
Gian chính trong nhà dán một bức tranh bát quái, trên một chiếc bàn gỗ lim bày một tấm bài vị.
Văn Vũ không hiểu chữ trên bài vị, có chút giống với chữ trên lá bùa Hoàng Hạ đã vẽ.
Hoàng Hạ chỉ vào bài vị : “Nơi này là nơi chúng ta thờ cúng Tổ sư gia.
Cậu một khi đã bước vào, bất kể có phải là đệ tử môn hạ của chúng ta hay không, đều phải bái Tổ sư gia.
”
“Nào, đi theo ta.”
Hoàng Hạ nói xong, cầm lấy một nén hương trên bàn, sau khi châm, hai tay nâng lên ngang đỉnh đầu, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng lẩm bẩm vài câu hàm hồ, cung kính bái ba lạy.
Tiếp theo lão cắm hương trong tay vào lư hương trước bài vị, nhấc đạo bào màu xám trắng quỳ gối trên đệm trước bàn, hai tay chạm đất, cung kính dập đầu.
Một, hai, ba.
Làm xong tất cả, lão đứng lên nghiêm túc nói với Văn Vũ: “Thấy chưa, lễ nghi là như thế, cậu cũng phải làm theo.
”
“Bất kính với Tổ sư gia sẽ gặp báo ứng”
Văn Vũ đành phải tiếp nhận hương Hoàng Hạ đưa tới.
Nếu không tận mắt nhìn thấy ác linh thoát ly khỏi cơ thể Lâm An, cậu tuyệt đối sẽ không tin tưởng những thứ này, càng sẽ cho những chuyện này là thối nát, lố bịch.
Hiện tại, thiếu niên Văn Vũ bắt chước động tác của Hoàng Hạ, hai tay cầm hương giơ lên đỉnh đầu, đang chuẩn bị khom lưng hành lễ.
“Lạch cạch” một tiếng giòn vang, bài vị đang vững vàng đặt trên bàn đột nhiên đổ sập xuống.
Văn Vũ:!!
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hoàng Hạ kinh hãi lắp bắp, vội vàng tiến tới đỡ bài vị lên: “Cậu, thử lại một lần nữa xem.”
Văn Vũ lần thứ hai giơ hai tay lên đỉnh đầu, lần này mắt cậu vẫn nhắm, “Lạch cạch” một tiếng, bài vị lại ngã xuống.
Văn Vũ: …
Hoàng Hạ sắc mặt thay đổi, kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên: “Cậu, rốt cuộc đã làm gì?”
Văn Vũ nhíu mày, “Tôi chẳng làm gì cả.”
Lúc này, Hoàng Hạ tự tay sắp xếp bài vị, lần nữa thắp hương, hai tay giơ lên, chuẩn bị hành lễ.
Lão tận mắt thấy bài vị gỗ đang đặt chắc chắn, nhưng ngay khi lão vừa nhấc nén hương đang cháy lên, nó lại lảo đảo đổ về phía.
“Lạch cạch” một tiếng, lần thứ ba, nó đập mạnh xuống bàn gỗ.
Hoàng Hạ vội vàng chạy tới nhặt lấy bài vị gỗ, hoảng sợ mở to mắt nhìn Văn Vũ, hỏi: “Cậu, rốt cuộc là ai?!”
Bài vị Tổ sư gia lại ngã xuống, hoặc là không chấp nhận lời bái lạy, hoặc là không dám chấp nhận.
Ánh mắt Hoàng Hạ nhìn Văn Vũ, không còn là ánh mắt nhìn một thằng nhóc đầu óc có bệnh, mà là khó hiểu, kinh ngạc và thậm chí là kinh hãi.
Văn Vũ: “Có phải có liên quan đến Ứng Thần không?”
Chẳng lẽ, Ứng Thần còn mạnh hơn Tổ sư gia mà Hoàng Hạ đang cung phụng?
Hoàng Hạ nheo mắt lại, trầm tư một hồi, đột nhiên nói: “Cậu chờ một chút, tôi cho cậu xem một thứ khác.”
Lão đi vào trong phòng, lấy ra một đồ vật bọc vải vàng đặt lên bàn, thận trọng giải thích với Văn Vũ: “Bên trong phong ấn một ác linh, là thứ ngay cả sư phụ tôi cũng không thể diệt trừ.”
“Trước khi mở ra, tôi phải nói rõ cho cậu, người bình thường một khi dính phải âm khí của nó, sinh khí sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí ảnh hưởng đến dương thọ.”
“Cậu chắc chắn, còn muốn thử không?”
Văn Vũ gật đầu, nói: “Trước tiên cho tôi mượn một tờ bùa của ngài.”
“Đừng nói một cái, một tá tôi cũng cho cậu.” Hoàng Hạ thật sự lấy ra một tá bùa trong tay áo nhét cho Văn Vũ, sau đó bắt đầu mở gói vải màu vàng.
Chỉ là khi cởi bỏ lớp vải vàng, bên trong vẫn còn quấn một lớp vải đen.
Hoàng Hạ liếc nhìn Văn Vũ, giống như đang quan sát biến hóa của thiếu niên.
Thấy Văn Vũ không bị ảnh hưởng chút nào, lão bắt đầu cởi lớp vải đen.
Bên trong lớp vải đen lại là một lớp vải trắng vẽ đầy ký hiệu quái dị màu đen, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến người ta sởn tóc gáy.
Hoàng Hạ lại quan sát thiếu niên, hỏi: “Cậu có nhận thấy điều gì không?”
Văn Vũ hỏi ngược lại lão: “Có thứ gì xuất hiện sao? Tôi không thấy những thứ đó.”
Hoàng Hạ nghiêm nghị nhìn đứa nhỏ, giải thích: “Không thấy là bình thường, nó được phong ấn ở tầng trong cùng.”
“Năm đó sư phụ tôi mới chỉ cởi bỏ lớp thứ hai, để lộ tấm vải trắng này, đã không chịu nổi mà chạy đi nôn mửa.”
Phong ấn ác linh này tổng cộng có bảy tầng, hai tầng vải đầu tiên tưởng chừng bình thường, thật ra đều là những thi pháp chú ngữ.
Người bình thường dù có tu hành, chỉ cần mở hai tầng đầu tiên, cũng sẽ bị âm khí từ bên trong tràn ra đả thương.
Quả nhiên, đứa nhỏ này không giống người bình thường, cậu ta rốt cuộc là ai?
Hoàng Hạ đè nén nghi ngờ trong lòng, bắt đầu buộc lại gói nhỏ.
Văn Vũ vội vàng hỏi: “Tấm vải trắng đó có thể cởi ra không? Tôi muốn xem bên trong có gì.”
Hoàng Hạ ngẩn người, lão cười nhạo: “Lớp vải đó chưa từng có ai cởi bỏ.”
“Với năng lực của cậu bây giờ, đừng nói đến diệt trừ nó, ngay cả âm khí do nó phóng ra cậu cũng không chịu nổi. Nếu cậu mở tấm vải để nó thoát ra ngoài, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.”
Văn Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Không thử thì làm sao biết được, ngài mở thêm một tầng nữa, để cho tôi thử xem.”
Hoàng Hạ do dự, cuối cùng hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Được.”
Lão quá mức thận trọng và căng thẳng, ngón tay khẽ run rẩy cởi bỏ lớp vải trắng đầy ký tự màu đen, bên trong vẫn còn quấn, nhưng chỉ là một lớp vải giấy dầu.
Nhìn vào mức độ phai màu, có thể thấy nó đã có tuổi đời khá lâu.
Ngay lúc tấm vải trắng rơi xuống, Hoàng Hạ ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy khó thở.
Hai tay cảnh giác của lão nắm chặt một tờ bùa vàng, thấy Văn Vũ vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, kinh ngạc hỏi:
“Đừng nói là cậu không bị ảnh hưởng gì nhé?”
Văn Vũ: “Có một chút.”
Quả thực có một luồng khí lạnh yếu ớt, lọt từ bên ngoài qua lớp giấy dầu.
Hoàng Hạ: “Một chút thôi sao!”
Lão cũng sắp bị khí tức âm u nặng nề đè đến cơ hồ không thể hô hấp, đứa nhỏ này thế nhưng lại chỉ có một chút?
Lão ôm ngực khó khăn thở dốc: “Cậu thật đúng là để cho ta mở rộng kiến thức.”
“Sư phụ ta bình thường, chỉ cần đến gần tầng thứ ba (của phong ấn này), cũng đã tương đương với bị quỷ đè giường, không thể động đậy.”
“Ngay cả ta cũng không thể áp chế nổi khí tức này như cậu, mà cậu lại không hề tổn hao gì. Cậu nói cho ta biết, cậu rốt cuộc là cái quái gì?”
Phải, cậu là ai?
Sau khi chứng kiến phản ứng của Hoàng Hạ, Văn Vũ cũng lần đầu tiên nhận ra sự khác biệt của bản thân mình và những người khác.
Từ nhỏ cậu đã trải qua đại nạn mấy lần nhưng đều có thể thoát chết trong gang tấc.
Tựa như ông ngoại cậu nói, cậu là người ngay cả Diêm Vương gia âm tào địa phủ cũng không dám nhận.
Những thứ này đều có quan hệ với Ứng Thần sao?
Văn Vũ híp mắt: “Ta cũng không biết ta là cái gì, đến tìm ngài chính là vì những thứ này.”
Cậu có thể cảm nhận được âm khí của nơi đây, nhưng nó không thể sánh được với tà khí ác linh cuồng bạo đêm qua.
Tối hôm qua cậu có thể dùng bùa xua tan, mà giờ đây trong lòng cậu càng nắm chắc hơn.
Văn Vũ hiện tại muốn thử xem rốt cuộc mình có bao nhiêu năng lực xua tan ác linh.
Cậu càng mơ hồ chờ mong, lúc linh hồn ác linh tiêu tán, mình còn có thể nhớ tới một ít ký ức kiếp trước.
Thiếu niên đưa tay vạch vạch bọc giấy dầu, tự mình mở ra tầng niêm phong thứ tư.
Hai tiếng ào ào vang lên, giấy dầu liền mở ra dễ dàng.
Bên trong là một cái hộp gỗ được niêm phong chéo, con dấu vốn dĩ màu trắng, nhưng bởi vì tuổi tác quá lâu mà biến thành màu vàng sậm, phía trên vẫn là vẽ ký tự mà Văn Vũ không thể hiểu.
Cũng đúng lúc đó, thứ trong hộp gỗ dường như có ý thức, cảm nhận được niêm phong buông lỏng mà thức tỉnh, vô cùng hưng phấn.
Âm khí lạnh mãnh liệt từ bên trong truyền ra, nhanh chóng tràn ngập khắp xung quanh đại sảnh.
Ngay cả hộp gỗ cũng bắt đầu chấn động “lạch cạch lạch cạch” nhảy lên trên bàn, thanh khóa sắt trên hộp gỗ theo chấn động gõ vào hộp, phát ra tiếng kim loại giòn tan.
Có thể tưởng tượng được rằng thứ bên trong không thể chờ đợi hơn nữa để được thoát ra ngoài.
Mặt Hoàng Hạ tái mét, tay cầm lá bùa màu vàng, dường như đã mất đi toàn bộ sức lực, miệng không ngừng kinh hô: “Mau niêm phong nó lại! Nhanh lên!”
Chương trước
Chương sau
Nguồn: Sưu tầm