Văn Vũ bị giam chặt giữa ghế sofa và cơ thể người đàn ông.
Tư thế đó khiến cậu giãy giụa, từng chút một rơi vào hoảng loạn luống cuống.
Hai tay cậu dùng sức đẩy ngực người đàn ông, cảnh giác nói: “Đừng, đừng chạm vào em.”
Ứng Thần nắm lấy đôi cổ tay gầy gò mảnh khảnh của Văn Vũ, dễ dàng ấn qua đỉnh đầu thiếu niên: “Ngoan ngoãn một chút, chỉ cần em nghe lời, anh sẽ đối xử thật tốt với em.”
“Không nghe lời như vậy, là anh đang phạt em sao?” Hắn chậm rãi lạnh lùng hỏi, tư thế đè ép như thế, cũng là một lời nhắc nhở.
Văn Vũ lắc đầu: “Không.”
Đôi mắt Ứng Thần tối sầm lại, lạnh lẽo, thấp giọng hỏi: “Có gì sai sao?”
Thiếu niên cắn môi, cố chấp im lặng.
Ứng Thần giơ tay lên, vuốt ve bờ môi thiếu niên.
Đôi mắt Văn Vũ đột nhiên mở to, cậu cố hết sức vùng vẫy hai chân, hông và bụng vốn đang bị người đàn ông đè chặt cũng run lên.
Trong mắt tràn đầy bài xích cùng sợ hãi, cả người đều kháng cự người đàn ông.
Vẻ mặt ảm đạm của Ứng Thần đè nén vô vàn cảm xúc, trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn đáng sợ, tay hắn dừng giữa không trung, ẩn nhẫn một lát rồi dừng lại bên cạnh hai má thiếu niên.
“Không muốn bị phạt thì cứ ở bên cạnh anh như thế này. Hiểu không?”
Văn Vũ cố gắng hết sức bình tĩnh, nhưng lời nói vẫn mang theo tiếng run rẩy: “Anh… anh muốn gì? Em thực sự không hiểu. Không biết chính xác phải làm gì? Càng không biết phải làm như thế nào.”
“Em nói đấy!” Ứng Thần buông hai tay thiếu niên, lại nắm lấy cằm cậu, ngón tay dùng sức nâng lên: “Em rất thích nói dối, cũng rất giỏi dỗ dành người khác. Tốt nhất em nên quên tất cả những điều đó đi.”
“Điều mà anh muốn em nhớ là…” Ứng Thần nhéo cằm thiếu niên, lạnh lùng nói: “Kiếp trước, em đã giải thích cho anh vì sao em lại trốn thoát.”
“Vậy thì, trong thời gian đó, em nhất định phải ở bên cạnh anh như nô bộc kiếp trước của anh, quét dọn đại điện cho anh, nấu cơm trải giường cho anh.”
“Hiểu không?”
Người đàn ông lại một lần nữa trầm ấm hỏi.
Ngón tay vẫn vuốt ve cằm thiếu niên, gương mặt u ám của hắn càng ngày càng gần gương mặt kinh hoảng của cậu, hơi thở lạnh lẽo luồn lách giữa hai má của cậu.
Dường như giây tiếp theo sẽ hôn lên môi cậu.
Động tác như vậy, khiến Văn Vũ không dám đối mặt với hắn.
Cậu mím chặt môi im lặng, không từ chối cũng không thỏa hiệp, trong đôi mắt sắc bén ẩn giấu sự quật cường không khuất phục của thiếu niên.
“Không đáp ứng à.” Ứng Thần cười nhạo một tiếng: “Quả nhiên vẫn là muốn chạy trốn.”
Hắn buông cằm thiếu niên đã bị bóp đến đỏ ửng, đầu ngón tay trượt xuống, dừng lại ở cổ áo ngắn tay đơn bạc của thiếu niên, đột nhiên nắm lấy nó mà xé toạc.
“Xoẹt”, tiếng vải bị xé rách vang lên trong phòng khách yên tĩnh trống trải, bộ ngực thiếu niên cùng lớp cơ bắp mỏng manh lộ ra trước tầm mắt của người đàn ông.
“Không! Anh buông em ra!” Hàng phòng ngự của Văn Vũ hoàn toàn bị phá vỡ, hai tay cậu nắm chặt cổ tay ngoan cường của người đàn ông, cố gắng dời chúng ra khỏi ngực mình.
Sức lực của cậu, đối với Ứng Thần mà nói, quả thực không đáng kể.
Người đàn ông dễ dàng mở lòng bàn tay cậu ra, ấn lên lồng ngực xương quai xanh của thiếu niên.
Hắn nghiến răng, giọng nói hung ác: “Nếu em còn dám chạy trốn, anh liền khắc ấn ký của anh lên linh hồn em, để cho tam giới sinh linh đều biết em là người của Ứng Thần!”
“Để cho em vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi anh.”
“Không!” Văn Vũ run giọng kêu một tiếng: “Buông tay ra!”
Cậu không hiểu ấn ký đó có ý gì, nhưng trực giác mách bảo cậu rằng một khi linh hồn của cậu bị khắc ấn ký của hắn, cậu sẽ thuộc về người đàn ông đó mãi mãi.
Một cuộc sống vĩnh cửu không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Mười ngón tay cậu bám chặt lấy cánh tay của người đàn ông, cánh tay vì dùng sức mà cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, cậu không ngừng cầu xin: “Em hứa với anh, em hứa với anh! Anh buông em ra!”
Người đàn ông dừng lại, chăm chú nhìn Văn Vũ.
Văn Vũ dốc hết sức lực cuối cùng, hứa hẹn: “Em đáp ứng anh, em sẽ quét dọn đại điện, nấu cơm trải giường cho anh. Cho đến khi em nhớ về kiếp trước và giải thích cho anh.”
“Nhưng trong thời gian này, anh không thể chạm vào em!”
Tay người đàn ông từng chút một thu hồi lại, một tia mất mát lướt qua đôi mắt híp lại của hắn: “Em thật sự không muốn ấn ký của anh sao?”
Một khung cảnh ngàn năm trước bỗng chốc thức tỉnh trong ký ức sâu thẳm của người đàn ông.
Một thiếu niên, linh hồn và ngoại hình hệt như một tiểu quỷ nhân loại, đứng bên cạnh những bức tranh chữ và họa phẩm trong đại điện với cây quế.
Thiếu niên thanh tú nhu thuận, chỉ là trên mặt mang theo chút vết thương.
Hắn cúi đầu hỏi: “Tiểu quỷ, ngươi đã mang ấn ký của ta rồi sao? Từ nay về sau, ngươi có thể tung hoành trong Tam giới, sẽ không có bất kỳ sinh linh quỷ quái nào dám coi thường ngươi, càng không có bất kỳ kẻ nào có thể động đến một sợi tóc của ngươi.”
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Sẽ, đau sao?”
“Đại khái là sẽ. Nhưng nó sẽ bảo vệ ngươi.”
Thiếu niên túm lấy ống tay áo của hắn, cẩn thận nũng nịu: “Ta, ta sợ đau, không thể không làm sao?”
Người đàn ông hoảng hốt, ánh mắt rũ xuống, ngỡ như vẫn còn đang ở bên cạnh tiểu quỷ nhân loại đã đầu thai trở về. Hắn thấp giọng lẩm bẩm châm chọc: “Sợ đau? Tất cả đều là những cái cớ. Rốt cuộc em vẫn rời đi.”
Ngay tại lúc này. Văn Vũ tranh thủ thời điểm người đàn ông thả lỏng, nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Cậu nhảy xuống sàn nhà, lùi về sau vài bước để cách xa người đàn ông, cố gắng trấn tĩnh đàm phán:
“Nếu như, tôi thật sự là người mà anh đang tìm, tôi sẽ phối hợp với anh, cố gắng nhớ lại ký ức kiếp trước.”
“Mà, trong khoảng thời gian đó, anh không thể động đến tôi dù chỉ một sợi tóc.”
Mí mắt người đàn ông rũ xuống, cau mày trầm tư.
Văn Vũ coi như anh ta đã đáp ứng, bèn nói: “Tôi cũng sẽ theo yêu cầu của anh, quét dọn đại điện cho anh. Xin hỏi, đại điện của anh ở đâu?”
“Nơi đây.”
Ứng Thần nâng mắt nhìn quanh phòng khách rộng lớn, tầm mắt lạnh lẽo rơi xuống thiếu niên, giọng khàn khàn cảnh cáo: “Nhớ kỹ lời em nói, còn dám lừa gạt tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho em nữa.”
Văn Vũ phản ứng trong chốc lát mới hiểu ra, thì ra cái đại điện của Ứng Thần, dĩ nhiên chính là căn biệt thự này.
Cũng có nghĩa là, cậu sẽ cùng người đàn ông này sống ở nơi đây.
Còn phải phụ trách việc nhà.
Thiếu niên mím môi, dưới ánh mắt chăm chú của người đàn ông, từng bước đi tới phòng ăn dọn dẹp những mảnh bình sứ bị đập nát.
Bình sứ khá lớn.
Cao hơn nửa mét, các mảnh vỡ gần như đổ đầy sàn nhà ăn.
Văn Vũ cầm thùng rác từ phòng bếp, cẩn thận đi chân trần trên sàn nhặt từng mảnh vụn sắc bén.
Cậu nhớ rõ lúc giơ bình sứ lên đập xuống đã dùng lực rất mạnh, mà Ứng Thần lại không tổn hao chút nào, ống tay áo sơ mi màu đen thậm chí ngay cả dấu vết mảnh vụn trượt qua cũng không có.
Hắn không phải là con người.
Hắn là thứ gì?
Trong phòng càng ngày càng yên tĩnh, Văn Vũ bỗng nhiên không còn cảm nhận được tầm mắt vẫn đang chăm chú của anh ta nữa.
Cậu cẩn thận nghiêng mặt, liếc về phía sofa phòng khách qua khóe mắt.
Người đàn ông vốn đang ở ghế sofa đã biến mất không một tiếng động.
Văn Vũ xoay người, tầm mắt nhìn quanh đại sảnh rộng lớn tìm kiếm: “Ứng Thần?”
Không có bất kỳ âm thanh nào.
“Ứng Thần!”
Thiếu niên nâng cao âm lượng, thanh âm trong đại sảnh trống rỗng quanh quẩn mà không nhận được bất kỳ đáp lại nào.
Thần kinh căng thẳng của Văn Vũ lập tức buông lỏng, cậu ta gần như suy sụp yếu ớt ngã ngồi xuống sàn.
Trên sàn nhà cách đó không xa đặt điện thoại di động của cậu, thứ đã rơi xuống trong lúc giãy dụa.
Văn Vũ bò qua vài bước nhặt lên.
Nhẹ nhàng ấn, màn hình vỡ vụn sáng lên.
Không hề sập nguồn.
Vì không sập nguồn, cậu ta có thể nhấn nút gọi cảnh sát.
Chẳng lẽ Ứng Thần đang ngăn cản mình báo cảnh sát, khống chế điện thoại di động của mình?
Thân thể Văn Vũ phát lạnh.
Trên màn hình hiển thị một tin nhắn mới, là của Lưu Nghĩa Minh: [Tiểu Vũ, trong cục đột nhiên xuất hiện vụ án, chú phải trở về cục. Có chuyện gì cháu liên lạc với chú nhé.】
Văn Vũ nhanh chóng trả lời: Chú Lưu, cháu vẫn còn trong nhà, nhưng…
Đầu ngón tay đang gõ chữ của cậu dừng lại, sống lưng đột nhiên căng thẳng cảnh giác.
Chú Lưu nếu chỉ đi ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt cho cậu, cho dù vụ án có khẩn cấp đến mấy cũng sẽ không trực tiếp bỏ mặc cậu như vậy.
Trừ phi là bị Ứng Thần khống chế.
Trên trán Văn Vũ toát ra một tầng mồ hôi lạnh dày đặc, thần kinh toàn thân đều cực kỳ cảnh giác bắt lấy dao động của linh khí chung quanh, lắng nghe tiếng vang nhỏ nhất.
Không thể để chú Lưu biết chuyện này, bằng không cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho chú.
Một lúc lâu sau, cậu xóa sạch tất cả những gì mình đã gõ, cuối cùng chỉ trả lời một chữ: [Vâng]
Sau khi gửi tin nhắn đó, Văn Vũ mới cảm thấy mình và chú Lưu an toàn, chậm rãi thở phào một hơi.
Đêm đã khuya, thiếu niên mệt mỏi nhưng chẳng hề buồn ngủ.
Cậu đi dạo khắp các phòng trong căn biệt thự ba tầng, phát hiện ra chỉ có một phòng ngủ rộng rãi nhất là có giường.
Căn phòng mang tông màu lạnh, ngay cả chăn bông gấp gọn gàng trên giường cũng là màu xám lạnh, chỉ cần đứng ở ngưỡng cửa, đã có thể cảm nhận được khí chất lạnh lẽo của một người đàn ông.
Hẳn là phòng ngủ của hắn, Văn Vũ mơ màng đứng ở cửa.
Cậu nhìn thấy chăn gối xếp gọn gàng trên giường, nghĩ về yêu cầu của hắn —— nhớ tới ký ức kiếp trước, quét dọn đại điện, trải giường gấp chăn.
Sau khi cậu đồng ý, hắn trở nên bình tĩnh, không còn phát điên nữa.
Văn Vũ nghĩ: Chỉ cần tuân thủ yêu cầu của hắn thì tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì, còn về phần đối phó Ứng Thần như thế nào, cậu sẽ nghĩ cách sau.
Cậu cảnh giác nhìn quanh phòng, nhanh chóng kéo chăn đệm trải lên giường, sau đó rời khỏi phòng giống như chạy trốn.