Văn Vũ ngủ trên bàn ăn cả đêm.
Ánh nắng chói chang của buổi sáng sớm tháng 5 tràn vào nhà ăn qua khung cửa sổ.
Từ trần đến sàn nhà rực rỡ ánh sáng, cuốn đi bóng tối của đêm qua.
Thiếu niên vừa mới tỉnh ngủ, giơ tay lên chắn bớt ánh nắng chói chang.
Một đôi mắt sắc bén mang theo lo lắng cùng mê mang, nơi cánh tay che trán bị ấn thành một mảng đỏ.
Bàn ăn xa hoa rộng rãi đập vào mắt, đại sảnh biệt thự rộng lớn, đều đang nhắc nhở cậu rằng trải nghiệm tối hôm qua không phải là mơ.
Thiếu niên mím môi muốn ngồi thẳng dậy, một chiếc áo khoác màu đen phủ lên lưng cậu, ngay khi cậu vừa ngồi thẳng, chiếc áo trượt xuống sàn nhà, phát ra một tiếng vang nhẹ nhàng.
Văn Vũ theo thanh âm ngẩng đầu lên nhìn: Là áo khoác của người đàn ông tối hôm qua?
Ứng Thần chưa trở về!
Trái tim Văn Vũ đập mạnh, trong nháy mắt bắt đầu đề phòng.
Tối hôm qua sau khi trải giường xong, cậu vẫn ở phòng ăn chờ đợi, chỉ là người đàn ông vẫn chưa trở về, cậu cũng bất tri bất giác ngủ quên.
Trên bàn ăn bỗng nhiên xuất hiện một chiếc áo ngắn tay mới, hẳn là người đàn ông đã chuẩn bị cho cậu.
Văn Vũ rũ mắt nhìn chiếc áo xé rách đang lộ ra lồng ngực của mình, sau đó chút do dự cầm lấy chiếc áo ngắn tay đó.
Trong đại sảnh im ắng, cậu không còn cảm nhận thấy hơi thở u ám áp lực của người đàn ông tối hôm qua.
Tầm mắt Văn Vũ quét qua quét lại ở cửa và cầu thang dẫn lên tầng hai.
Cuối cùng cậu nhìn về phía cầu thang.
Một căn phòng trên tầng hai là phòng ngủ mà tối hôm qua cậu đã trải giường.
Cậu đi tới cửa phòng ngủ, khẽ hít một hơi, gõ cửa hai cái, hô: “Ứng Thần”
Không ai trả lời.
Cậu ngập ngừng đẩy cửa.
Căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo.
Giường vẫn là trạng thái cậu đã trải tối hôm qua mà không ai động vào.
Cho nên, tối hôm qua lúc Ứng Thần trở về.
Chẳng những không làm gì cậu, còn đắp áo khoác cho cậu lúc đang ngủ say, chuẩn bị quần áo mới rồi lặng yên rời đi.
Cậu không thể hiểu rõ ý nghĩa hành vi của hắn ta.
Trong lòng âm thầm suy đoán: Ứng Thần chuẩn bị quần áo mới cho cậu, liệu có phải là đang cho phép cậu rời đi?
Văn Vũ xoay người xuống lầu, bước nhanh về phía cửa.
Bàn tay thon dài lạnh lùng cầm tay nắm cửa kim loại, dùng sức ấn xuống: “Cạch” một tiếng kim loại va chạm giòn tan, cánh cửa đêm qua chưa từng mở, lúc này đã mở ra.
Ánh nắng chói chang ngoài cửa lập tức chiếu vào, chiếu rọi lên khuôn mặt kinh ngạc cùng vui mừng của thiếu niên.
Hướng ra sân, là những bãi cỏ xanh như trải thảm, cây cỏ hoa lá tinh tế.
Văn Vũ thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở vào phòng khách tìm ba lô và điện thoại di động của mình.
Khi cậu rời đi, cậu thấy áo khoác đen rơi trên sàn nhà.
Văn Vũ trầm tư một chút, tiến tới hai bước, cầm áo khoác nhét vào túi xách——
Nơi đó cách khu vực sinh sống ban đầu của Văn Vũ khá xa, cậu phải chuyển ba chuyến xe buýt mới đến trạm xe buýt gần nhà nhất.
Không phải để về nhà, mà cậu đã đi thẳng đến đồn cảnh sát.
Cậu lấy cớ tìm Lưu Nghĩa Minh ở phòng trực của cảnh sát.
Trong phòng trực ban, Lưu Nghĩa Minh đang cùng mấy đồng nghiệp bàn bạc vụ án, thấy Văn Vũ tới thì kỳ quái hỏi:
“Tiểu Vũ? Sao sáng sớm cháu đã chạy tới đây rồi? Chú đang bảo giờ tan tầm hôm nay mang đồ tới cho cháu.”
“À không có gì ạ.”
Lưu Nghĩa Minh vỗ đầu một cái: “Chú quên, còn phải chuyển nhà cho cháu. Như vậy đi, khi tan tầm chú lái xe đến nhà cháu, giúp cháu mang quần áo và đồ đạc tới biệt thự lớn.”
Văn Vũ hiểu rõ, nếu Lưu Nghĩa Minh biết chuyện cậu đã trải qua, bất luận như thế nào cũng sẽ giúp cậu đối phó Ứng Thần.
Lưu Nghĩa Minh không có khả năng đối phó với Ứng Thần, ngược lại còn có thể bởi vì bị cuốn vào mà bị thương.
Hơn nữa, cậu không thể khiến cho cảnh sát hoài nghi thân phận của Ứng Thần.
Thiếu niên nhìn mấy đồng nghiệp cảnh sát Lưu Nghĩa Minh đang có mặt trong phòng trực ban, hỏi: “Cháu chỉ muốn đến hỏi chú, cứ như thế này mà nhận tiền và nhà ở Ứng Thần cho, thật sự có thích hợp không?”
“Có gì mà không thích hợp!”
Chú Lưu vui vẻ nắm lấy tay Văn Vũ nói: “Cháu trai của chú, ngày lành của cháu cuối cùng cũng đến.”
Đối với chúng tôi mà nói, căn nhà này đắt tiền kinh khủng, đối với vị Ứng Thần mà nói chính là trả ơn cứu mạng.”
“Cháu cứ an tâm tiếp nhận, ở biệt thự lớn ấy.”
Mấy đồng nghiệp cảnh sát khác cũng thuận giọng phụ họa, thậm chí còn gửi lời chúc mừng với Văn Vũ.
Văn Vũ gật gật đầu: “Cháu cũng không thể tiếp nhận như vậy được, cháu muốn tự mình gặp vị Ứng Thần để nói lời cảm ơn với anh ấy. Cháu có thể liên lạc với anh ấy không, các chú có thể giúp cháu điều tra địa chỉ của anh ấy? Hoặc là xem anh ấy đang ở trong nước không?”
Văn Vũ biết rằng cảnh sát sẽ khó có thể tìm thấy tất cả các thông tin về người đàn ông kia, bao gồm cả quốc tịch và xuất nhập cảnh, chỉ thông qua một chiếc điện thoại cá nhân của hắn.
Ứng Thần không phải người bình thường.
Vì lý do đó, trong thời đại tất cả các loại thông tin số hóa, thế giới sẽ không thể nào xuất hiện một nhân vật bí ẩn như vậy mà không để lại dấu vết.
Văn Vũ hy vọng trong quá trình bọn họ điều tra tin tức Ứng Thần, sẽ tra ra chút dấu vết.
Một nữ cảnh sát ngồi trước máy tính gõ bàn phím, nhanh chóng tìm thấy thông tin của Ứng Thần, rồi nói: “Ứng Thần hiện đang sống ở khu Đông, danh nghĩa ngôi nhà cũng là của anh ấy. Cháu có muốn trích xuất thông tin của anh ấy không?”
Văn Vũ gật đầu: “Anh ấy có phải là người nước ngoài không, mà lại có nhà ở thành phố chúng ta vậy?”
Nữ cảnh sát nhìn thông tin trên màn hình máy tính, cảm khái giải thích: “Tổ tiên của vị Ứng Thần là đại gia tộc. Ba đời gần đây gia tộc họ đã chuyển đến Canada, nhưng những thành viên chủ chốt của Ứng gia bọn họ đều có mối liên quan đến các lĩnh vực quốc tế, đến nỗi gia tộc này giàu có tới mức tài sản tư nhân tương đương với tài sản quốc gia.”
“Ứng Thần hình như là con một của Ứng gia, vẫn luôn sống ở thành phố bố mẹ cháu từng du học. Ngày 5 tháng trước, nhập cảnh vào thành phố S chúng ta, sau đó mua nhà tặng cho cháu.”
Ngoài ra, nữ cảnh sát cũng đưa ra nhiều thông tin chi tiết về Ứng Thần, trái tim mong đợi của thiếu niên dần dần chìm xuống.
Thân phận của Ứng Thần quả thực không chê vào đâu được.
Hắn rốt cuộc là quỷ quái yêu nghiệt gì, mà toàn bộ thân phận chân chính cùng mấy đời gia tộc thậm chí tộc phả đều tồn tại một cách khó hiểu đến lạ lùng trong thế giới này.
Văn Vũ vẫn chưa cam lòng, nên hỏi: “Có một vài vấn đề cháu chưa hiểu lắm. Ứng Thần đã đứng tên cháu vào giấy chứng nhận bất động sản.”
“Trước đó cháu và anh ấy đều chưa từng gặp mặt, vậy tại sao anh ấy lại có được giấy tờ tùy thân của cháu để làm giấy chứng nhận bất động sản cho cháu?”
“Chuyện đó…”
Nữ cảnh sát đáp: “Ứng Thần tìm thấy thông tin của cháu thông qua bên thứ ba, về phần bên thứ ba là ai chúng tôi cũng không rõ.”
“Dù sao cũng là một đại nhân vật có thể khiến cho lão đại cục chúng tôi tự mình ra mặt xử lý cho anh ấy.”
Chú Lưu thấy băn khoăn của Văn Vũ, vỗ vỗ bả vai cậu khuyên nhủ: “Không sao đâu, đều đã được ghi rõ với cháu rồi, Ứng Thần tìm cháu báo ơn và sự việc đó đã lưu hồ sơ.”
“Anh ta đã được kiểm tra cẩn thận rồi, cháu cứ yên tâm tiếp nhận đi.”
Theo bàn tay chú Lưu vỗ lên vai, trái tim thiếu niên cũng theo đó chìm xuống đáy vực.
Ứng Thần có đầy đủ thân phận, có tiền bạc chất đống còn có nhân vật bên trong giúp đỡ.
Ngay cả chú Lưu và cảnh sát trong phòng cũng đều tin tưởng hắn ta một cách dễ dàng.
Mình đang làm gì đây?
Lúc Văn Vũ bước khỏi đồn cảnh sát thì là giữa trưa, nắng gắt như lửa thiêu đốt chiếu xuống, mà lòng cậu lạnh tới phát run.
Đột nhiên, cậu thấy một chiếc taxi đậu cách đó không xa, dán một tấm áp phích có hình mặt người toả sáng.
Trên đó ghi: Hoàng Hạ đại sư, truyền nhân Dịch gia, xem phong thủy, xem cát hung, thực hiện các loại nghi lễ, trừ tà siêu độ, khai quang cầu phúc.
Văn Vũ chưa bao giờ tin những thứ này, thậm chí còn cho rằng những người gọi là đại sư đều là thủ đoạn lừa đảo, kiếm tiền.
Mà bây giờ, cậu nắm chặt điện thoại di động bấm gọi điện thoại đó.
Hai giờ sau, cậu đến một viện nhỏ được xây dựng bằng gạch màu xám ở ngoại ô thành phố, giơ tay lên gõ cửa rỉ sét.
Một lát sau, cánh cửa mở ra.
Một vị trung niên để râu dê, mặc một bộ đạo bào màu lam thẫm, xem ra chính là vị Hoàng Hạ đại sư trên bảng quảng cáo.
Văn Vũ: “Chào Hoàng sư phụ.”
Hoàng Hạ đánh giá thiếu niên từ đầu xuống chân, kỳ quái hỏi: “Vừa rồi là ai gọi điện thoại đó? Cậu đến đây để trừ tà ư?”
Văn Vũ cố ý ôm áo khoác của Ứng Thần trong túi xách vào ngực, hỏi: “Ông có thể thấy thứ gì không sạch sẽ không?”
“Thứ gì không sạch sẽ?”
Hoàng Hạ vuốt râu ra chiều suy nghĩ một lát, rồi nhạo báng: “Học sinh trung học à? Có phải gần đây áp lực thi đại học quá lớn không?”
Đôi mắt Văn Vũ tối sầm lại, ôm cặp sách quay lưng bỏ đi.
Cậu không nên làm một điều ngu ngốc như vậy!
Hoàng Hạ vội vàng chạy tới, gọi: “Ai ai ai, tiểu tử, chuyện gì thì từ từ đã. Chuyện khác thì không nói, nhưng ta còn có thể xem tiền đồ tương lai cho ngươi đó.”
Văn Vũ: “Vậy ông có thể thấy quỷ khí sao?”
Hoàng Hạ nheo mắt lại: “Quỷ khí thì không có, nhưng ta thấy một luồng khí trong veo mang theo điềm lành vờn quanh tiểu tử. E rằng ngươi sắp tới sẽ gặp chuyện.”
Văn Vũ: “Xin lỗi, không làm phiền nữa.”
“Ai ai, tiểu tử.”
Đạo sĩ lại đuổi theo, từ trong tay áo lấy ra một tấm danh thiếp, nhét cho Văn Vũ và nói:
“Biết tin gì không, chờ xem, chờ khi chuyện xảy ra với ngươi thì đừng quên đem tiền tới cảm tạ ta đó.”
Cùng với danh thiếp bị móc ra còn có một lá bùa màu vàng, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Văn Vũ hỏi: “Cái gì đây?”
Hoàng Hạ có chút đắc ý: “Đây là để trừ tà đó, các loại quỷ quái yêu ma đều sẽ bị lá bùa trong tay ta làm cho hồn phi phách tán.”
Văn Vũ: “Bán cho tôi vài tờ.”
Hoàng Hạ: “Bán cho ngươi cũng vô dụng, ngươi cũng không biết dùng.”
Văn Vũ lấy ra áo khoác màu đen của Ứng Thần, đưa cho ông ta: “Ông xem thử một chút.”
Hoàng Hạ nhận lấy áo, có chút bất đắc dĩ: “Một lần năm trăm, ngươi xác định muốn tốn tiền sao?”
Văn Vũ gật đầu.
“Được rồi, xem như ngươi là học sinh, ta giảm giá cho còn 250.”
Hoàng Hạ chế nhạo một tiếng, rồi từ trong áo choàng lấy ra một tờ bùa màu vàng, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp và ấn lên áo khoác màu đen của Ứng Thần.
Trên lá bùa màu vàng vẽ biểu tượng màu đỏ tươi quỷ dị, khi ấn lên quần áo màu đen thì trở nên vô cùng chói lóa, bắt mắt.
Ánh mắt Văn Vũ gắt gao nhìn chằm chằm, chỉ thấy đạo sĩ nhắm hai mắt lại, trong miệng lẩm bẩm không biết đang niệm chú gì.
Sau đó, bàn tay ông ta đột nhiên vẫy một cái, hét lên: “Tán!”
Lá bùa bằng giấy màu vàng khẽ run do cánh tay vung lên tạo thành một luồng gió mạnh, rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Văn Vũ giấu đi sự mong đợi, thấp giọng hỏi: “Ông thấy được gì?”
Đạo sĩ thu tay lại và nghiêm mặt nói: “Ta thấy áo khoác của tiểu tử ngươi rất đắt tiền.”
Sau đó lấy ra một mã QR thanh toán tiền, nói: “Đến, 250, đưa tiền đây.”
Đôi mắt Văn Vũ trở nên ảm đạm, cậu thở dài một tiếng lấy điện thoại di động ra, đang định chuyển tiền cho đạo sĩ thì nhận được một tin nhắn.
Ứng Thần: [Tiểu quỷ, loại đồ vật này đối với ngươi có xi nhê gì đâu?]
Là Ứng Thần?
Làm sao mà hắn biết được?
Sắc mặt Văn Vũ trong phút chốc trắng bệch, tay run lên, điện thoại “cạch” một tiếng rơi xuống đất.
Cậu hoảng sợ nhìn xung quanh, giọng nói run rẩy: “Ông, ông thực sự không thấy bất cứ điều gì sao?”
Hoàng Hạ đang chờ nhận tiền, thấy vẻ mặt đột nhiên trở nên lo lắng của thiếu niên kia, thật lòng khuyên nhủ:
“Tiểu tử, nếu không ta giới thiệu bạn ta ở khoa thần kinh cho ngươi nhé, 250 này đủ để đưa ngươi đến gặp chuyên gia rồi.”
Văn Vũ còn đang cảnh giác nhìn xung quanh, trong điện thoại di động lại nhận được một tin nhắn khác:
[Ta cho ngươi một ngày hôm nay. Thu dọn hành lý chuyển tới ngay lập tức!]