Nhìn Ôn Như Yên trước mặt đang bày ra vẻ mặt đau khổ đến chết đi sống lại,
tôi chợt nhớ về bản thân mình của ngày trước. Đã từng có lúc, tôi đố kỵ với cô
ta đến phát điên.
Bởi vì tất cả sự dịu dàng của Cố Đình Sâm đều chỉ dành riêng cho một mình cô
ta.
Ngày đó, tôi không hề biết rằng người đàn ông tôi theo đuổi chín năm trước và
người tôi gặp sau này là hai người khác nhau. Tôi đã đem toàn bộ tình yêu
mãnh liệt nhất của mình đặt hết lên người Cố Đình Sâm, để rồi phải hèn mọn
tự nhủ rằng: dù hôn nhân không có tình yêu, thì ít nhất vẫn còn sự tôn trọng.
Tôi từng ngây thơ tin rằng anh sẽ chăm sóc tôi như một người chồng đúng
nghĩa.
Nghĩ lại những năm tháng yêu thầm ấy, giờ đây tôi chỉ thấy mỉa mai đến lạ
lùng. Tôi ngồi thụp xuống, lạnh lùng hỏi: “Cô muốn nói chuyện gì?”
Tôi đứng trên bậc thềm, khi ngồi xuống thì tầm mắt vừa vặn ngang hàng với
Ôn Như Yên. Chẳng hiểu sao, cô ta đột ngột lùi lại một bước đầy cảnh giác.
Tôi nhếch môi, mỉa mai: “Cô sợ tôi à?”
Cô ta nhắm nghiền mắt, thốt lên: “Vì cô quá rực rỡ”
“Hửm? Đây là lời mà một tình địch nên nói sao?”
Ôn Như Yên là người phụ nữ được Cố Đình Sâm để mắt tới, dĩ nhiên là rất xinh
đẹp. Cô ta có vóc dáng chuẩn và cực kỳ biết cách ăn diện. Lúc này, cô ta diện
một chiếc váy liền màu trắng trăng, trông thanh thuần và vô hại như một
nhành hoa, dù rằng những chuyện xấu xa cô ta từng làm thì kể không xiết.
Nhưng dù cô ta có đẹp đến mấy, tôi vẫn luôn ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Đây không phải là tôi tự phụ, mà vốn dĩ gương mặt và vóc dáng của tôi thuộc
hàng tuyệt sắc, chỉ cần xuất hiện là sẽ thu hút mọi ánh nhìn. Chính nhờ ưu thế
đó mà trước khi kết hôn với Cố Đình Sâm, tôi như cá gặp nước trên thương
trường. Mọi thứ chỉ bắt đầu lụi bại sau khi tôi lấy anh ta, bởi anh ta đã âm
thầm nhắm vào nhà họ Thời mà chèn ép.
Nhưng dù có thế, nhà họ Thời hiện tại vẫn là một gia tộc lớn mạnh, nếu không
thì Chủ tịch Cố đã chẳng năm lần bảy lượt ép tôi và Cố Đình Sâm phải tái hôn.
Ông ấy muốn có nhà họ Thời để Cố gia có thể ngạo nghễ đứng đầu giới kinh
doanh.
“Tôi nói thật đấy, cô đặc biệt rực rỡ đến lóa mắt”
Ôn Như Yên cầm chiếc ô hoa tinh tế, những hạt mưa dồn dập gõ vào tán ô rồi
trượt xuống sân nhà.
Tôi mím môi cười nhạt, không đáp lời. Cô ta cụp mắt xuống, giọng nghẹn lại:
“Thời Sanh, từ ba năm trước khi cô xuất hiện trong thế giới của Cố Đình Sâm,
tôi đã biết mình sẽ thua thảm hại. Cô quá tỏa sáng. Với địa vị lúc đó, việc cô
gả cho anh ấy chẳng khác nào ‘lá ngọc cành vàng’ hạ mình, bởi Cố gia khi ấy
chưa đủ tầm để sánh với Thời gia. Vậy mà cô vẫn chấp nhận. Cả con người
lẫn vóc dáng của cô đều hoàn mỹ đến mức không ai có thể so bì được”
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc cô đến đây chỉ để khen tôi thôi sao? Nếu
thế thì cô có thể đi được rồi”
Ôn Như Yên vội vã tiếp lời: “Cô hoàn mỹ, nhưng cô vẫn chẳng thể có được
người mình yêu, và hơn hết. cô còn không có nổi một cơ thể khỏe mạnh”
Tôi chậm rãi đứng dậy, nhìn cô ta bằng ánh mắt băng giá: “Nếu cô còn nói
thêm một câu nào nữa, tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không có được thứ mình
muốn”
“Là đuổi tôi khỏi Ngô Thành sao?” Ôn Như Yên hỏi.
Tôi im lặng. Cô ta cười khổ: “Chẳng quan trọng nữa rồi. Anh ấy sẽ không bao
giờ cưới tôi nữa đâu, cô có đuổi tôi đi thì cũng thế thôi”
Tôi còn chưa nói sẽ đuổi cô ta đi. Cô ta đúng là khéo tưởng tượng.
Vẻ mặt như thể đã thấu hồng trần của cô ta khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi
cau mày đầy khó chịu, rồi nghe thấy cô ta khó khăn thốt ra: “Tôi buộc phải
thừa nhận rằng Cố Đình Sâm thích cô, nên tôi sẽ rút lui”
Tôi ngỡ ngàng: “Cô điên rồi à?”
Ôn Như Yên mà tôi biết, dù ba năm trước buộc phải rời Ngô Thành vì áp lực,
nhưng cô ta chưa bao giờ là người dễ dàng bỏ cuộc, nếu không thì ba năm sau
cô ta đã chẳng mặt dày quay lại đây.
Tôi nhìn vào màn đêm xa xăm, trong lòng đầy vẻ khinh miệt, chẳng buồn tranh
luận với cô ta.
Thấy tôi không phản ứng, sắc mặt Ôn Như Yên trở nên khó coi. Cô ta lưỡng lự
một hồi rồi bồi thêm một câu: “Anh ấy thật sự rất yêu cô”
Tôi vặn hỏi ngay lập tức: “Cô đang dùng chiêu ‘lùi để tiến’ đấy à? Chạy đến đây
tỏ ra yếu thế với tôi, rồi về nhà lại kể với Cố Đình Sâm rằng tôi bắt nạt cô, để
đóng vai một nạn nhân tội nghiệp cần được an ủi chứ gì?”
Ôn Như Yên tái mặt vì tức giận: “Cô!”
Gương mặt cô ta dưới màn mưa trắng bệch một cách thê thảm. Tôi cười lạnh:
“Cô vốn dĩ chẳng bao giờ biết nhìn sắc mặt người khác, nếu không thì mấy
tháng trước đã chẳng bị Sở Hành sỉ nhục trước mặt bao nhiêu người như thế”
Tôi dừng lại một chút rồi sửa lại lời nói: “À tôi nói nhầm, trước đây cô chẳng
qua là ỷ vào sự nuông chiều của Cố Đình Sâm nên mới dám làm càn. Giờ anh
ta không cưới cô nữa, cô lại chạy đến đây khúm núm. Cô nghĩ tôi không biết
cô đang tính toán gì sao? Để tôi đoán nhé, gần đây chắc có người của cô đang
nấp đâu đó quay lại cảnh chúng ta đối đầu đúng không? Mấy cái kịch bản
phim truyền hình kiểu này xưa rồi. Cô giả vờ yếu đuối để kích động tôi ra tay,
sau đó tung lên mạng để hủy hoại tôi chứ gì?”
Ôn Như Yên thật sự coi tôi là một tờ giấy trắng, muốn vẽ gì thì vẽ, muốn bắt
nạt thế nào cũng được sao? Nhưng tôi từ trước đến nay, có thù tất báo!
Có lẽ bị nói trúng tim đen, Ôn Như Yên tức đến đỏ mặt, cô ta bắt đầu chửi rủa
không kiêng nể: “Thời Sanh, cô đừng có nằm mơ nữa! Cô sắp chết đến nơi rồi,
Cố Đình Sâm sẽ không bao giờ yêu cô đâu! Cả Cố Lan Chi cũng thế! Cả đời này
cô chỉ là một con đàn bà ngu ngốc không ai thèm yêu mà thôi!!”
Tôi sững sờ bước xuống bậc thềm, túm chặt lấy cổ tay cô ta: “Làm sao cô biết
tôi thích Cố Lan Chi? Ai đã nói cho cô biết?!”
Ôn Như Yên nhìn tôi bằng vẻ mặt đáng thương đến tội nghiệp. Cô ta đột ngột
buông chiếc ô trong tay ra. Cả hai chúng tôi đứng trân trân dưới cơn mưa xối
xả, toàn thân ướt đẫm, trông nhếch nhác vô cùng.
Nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn biết tại sao cô ta lại biết bí mật này,
và tại sao ngay khi tôi vừa trở về Ngô Thành, Cố Đình Sâm cũng đã biết. Rốt
cuộc là ai đã tiết lộ nó!
Ôn Như Yên cứ thế vùng vẫy muốn thoát khỏi tay tôi. Thực tế tôi chẳng dùng
bao nhiêu sức để giữ, mà cô ta cũng chẳng thiết tha gì chuyện thoát ra. Tôi
thừa biết cô ta đang diễn kịch để tính kế mình. Nhưng tôi chẳng thèm bận tâm
đến mấy trò vặt vãnh đó.
“Trong đám tang của cô, luật sư yêu cầu Cố Đình Sâm đàn piano cho cô nghe.
Nhưng tôi hiểu anh ấy, Cố Đình Sâm chưa từng học đàn bao giờ!”
Ôn Như Yên nở nụ cười thâm độc: “Cố Đình Sâm không biết đánh đàn, nhưng
Cố Lan Chi thì có. Hai người họ là anh em sinh đôi. Chính cô là người đã yêu
nhầm người ngay từ đầu, và cũng chính cô là kẻ đã cướp mất người đàn ông
của tôi!”
Tôi bàng hoàng buông tay. Ôn Như Yên ngay lập tức ngã nhào xuống đất khóc
lóc thảm thiết. Tôi chẳng buồn liếc nhìn cô ta lấy một cái, quay lưng đi thẳng
vào phòng.
Đôi bàn tay tôi run rẩy cầm điện thoại nhắn tin cho Quý Noãn: “Ngoài mình ra,
còn ai biết chuyện mình nhận nhầm người và thực ra người mình yêu là Cố Lan
Chi không?”
Đây vốn dĩ là bí mật của riêng tôi. Tại sao bây giờ dường như cả thế giới đều
biết vậy?
Quý Noãn nhắn lại giải thích: “Sanh Nhi à, hôm đám tang người đánh đàn
chính là Cố Lan Chi. Những khách mời khác không rõ chuyện giữa các cậu nên
sẽ không biết đâu, nhưng những ai hiểu rõ Cố Đình Sâm thì sẽ nhận ra ngay.
Lúc đó luật sư lại đọc di chúc của cậu trước mặt tất cả mọi người, nên chắc
chắn Chủ tịch Cố và Ôn Như Yên đều đã biết chuyện. Lúc ấy mình cũng hơi
hoang mang, vì mình đứng ngay cạnh Cố Lan Chi, nên đã nghe thấy anh ấy nói
với Cố Đình Sâm một câu”
Tôi vội vã nhắn: “Câu gì?”
“Người mà cô bé ấy yêu. chính là anh”