Cố Lan Chi vẫn luôn hiểu rõ tôi, từ thuở niên thiếu cho đến tận bây giờ, thế
nhưng anh lại luôn giữ một khoảng cách vô cùng chừng mực.
Tôi cất điện thoại rồi bước lại gần cửa sổ. Ôn Như Yên vẫn còn ngồi bệt dưới
đất, dáng vẻ cô đơn và yếu ớt như thể tôi vừa ra tay hành hạ cô ta dã man lắm.
Nhìn cái bộ dạng diễn kịch ấy, tôi chỉ thấy ghê tởm.
Suy nghĩ một lát, tôi cầm điện thoại báo cảnh sát luôn. Khoảnh khắc cảnh sát
xuất hiện, gương mặt Ôn Như Yên hiện rõ vẻ bàng hoàng, có lẽ cô ta không
ngờ tôi lại hành động một cách vô tình đến thế. Cuối cùng, cô ta cũng bị hai
anh cảnh sát áp giải rời đi.
Xử lý xong “rác rưởi”, tôi uống thuốc rồi mới chìm vào giấc ngủ. Đến nửa
đêm, tôi bị đánh thức bởi một cuộc gọi từ đồn cảnh sát yêu cầu tôi có mặt.
Biết rằng là vì cái đống rắc rối mà Ôn Như Yên bày ra, tôi nằm trên giường, tay
nắm chặt điện thoại mà lòng đầy phiền muộn. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đứng
dậy đến đó một chuyến.
Đầu của tôi đau nhức, có lẽ là do trận mưa tối qua. Khi lái chiếc Porsche đến
cổng đồn cảnh sát, tôi đã thấy Cố Đình Sâm ở đó.
Anh vẫn diện bộ vest đen chỉnh tề, đứng lặng dưới ánh đèn mờ châm một điếu
thuốc. Thấy tôi đến, anh khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Thời Sanh, cô
ấy lại chọc giận cô à?”
Tôi cười nhạt hỏi lại: “Sao thế? Anh định ra mặt giúp cô ta à?”
Câu hỏi này của tôi vốn dĩ chẳng có ý nghĩa gì, vì trước đây bất kể Ôn Như Yên
gây ra rắc rối nào, người dọn dẹp luôn là Cố Đình Sâm.
Trời sau cơn mưa đêm càng thêm âm u, lạnh lẽo. Tôi chẳng muốn tốn lời vô
ích với anh, chỉ lẳng lặng quấn chặt chiếc áo khoác, lướt qua anh để đi vào
trong. Và anh cũng im lặng, bước từng bước theo sau tôi.
Vừa bước vào, Ôn Như Yên thấy Cố Đình Sâm đi phía sau tôi thì lập tức vào vai
nạn nhân: “Đình Sâm, em không cố ý chọc giận cô ấy đâu. Em tìm cô ấy chỉ để
nói chuyện về anh thôi, vậy mà cô ấy báo cảnh sát bắt em, lúc nãy còn đẩy em
ngã xuống đất nữa. Anh xem này, người em đầy vết trầy xước đều là do cô ấy
làm đấy”
Nếu cô ta không chìa cánh tay ra, tôi thực sự chẳng thể nhìn thấy những vết
móng tay cào nhẹ trên làn da trắng ngần ấy. Nhìn bộ dạng đó, tôi thầm cảm
thán trong lòng: Người phụ nữ này đối xử với bản thân mình cũng thật tàn
nhẫn quá.
Cố Đình Sâm đứng phía sau vẫn im lặng, không có phản ứng gì trước lời buộc
tội ấy. Tôi chẳng buồn xem cô ta diễn kịch nữa, quay đầu lại thì thấy anh đang
nhìn chằm chằm vào mình.
Tôi cau mày hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Cố Đình Sâm không đáp, khuôn mặt anh vẫn lạnh như băng.
Lúc này, anh cảnh sát bên cạnh mới lên tiếng: “Việc Ôn Như Yên đột nhập nhà
cô bất hợp pháp là sai, nhưng cô ấy vừa tố cáo cô đã hành hung cô ấy”
Hóa ra họ triệu tập tôi là vì chuyện này? Nhưng rõ ràng từ đầu đến cuối tôi
chẳng hề chạm vào người cô ta. Là tự cô ta đứng không vững rồi ngã xuống
đấy chứ.
Tôi nghiêng đầu hỏi: “Còn gì nữa không?”
Anh cảnh sát gật đầu, giọng có chút ngập ngừng: “Còn nữa. cô ấy nói cô là
dù đã ly hôn nhưng vẫn luôn đeo bám người đàn ông của cô ấy”
Nghe đến đây, tôi mỉm cười nhìn sang Cố Đình Sâm: “Bình thường tôi có đeo
bám anh không?”
Tôi chưa bao giờ đeo bám Cố Đình Sâm.
Ngay cả khi tôi đem Thời gia và chuyện ly hôn ra để khẩn cầu anh cho tôi một
cơ hội yêu đương và bị từ chối, tôi cũng không hề bám riết. Tôi đã đường
hoàng để anh ra đi, và sau khi ly hôn, tôi chưa từng một lần chủ động tìm gặp
anh.
Cố Đình Sâm mím môi như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Người đàn ông
này dường như ngày càng trở nên trầm mặc, kiệm lời hơn xưa.
Tôi quay lại hỏi anh cảnh sát: “Những chuyện đó có phạm pháp không?”
Anh cảnh sát nghe tôi hỏi vậy thì sững người: “Đánh người là phạm pháp”
Tôi bất ngờ tiến lại gần Ôn Như Yên. Gương mặt nhỏ nhắn của cô ta sau trận
mưa trông càng nhợt nhạt, mái tóc rối bời thảm hại. Đôi mắt cô ta ngập
nước, nhìn tôi với vẻ sợ hãi. Tôi mỉm cười hỏi: “Tôi thật sự đã đánh cô sao?”
Cô ta đưa ánh mắt mong chờ nhìn về phía Cố Đình Sâm, cắn môi không nói
lời nào, dáng vẻ đáng thương đến tội nghiệp. Nếu tôi là đàn ông, chắc chắn tôi
sẽ xót xa lắm, tiếc là tôi lại là phụ nữ. Hơn nữa còn là một người phụ nữ đang
bị cô ta chọc giận.
Tôi bất thình lình giơ tay, giáng một cái tát thật mạnh vào mặt cô ta. Ôn Như
Yên bàng hoàng ôm lấy mặt, thốt lên: “Cô điên rồi sao!”
Không chỉ Ôn Như Yên mà ngay cả anh cảnh sát đứng cạnh cũng không ngờ
tôi lại ra tay như vậy, vội vàng chạy lại can ngăn. Họ giữ chặt lấy cánh tay tôi
để tách tôi ra. Tôi nhướng mày cười: “Chẳng phải cô nói tôi đánh cô sao? Vậy
thì tôi phải làm cho đúng với cái tội danh đó chứ, không thì oan ức cho tôi quá
phải không?”
Ôn Như Yên gào lên: “Thời Sanh, cô đúng là đồ điên!”
Anh cảnh sát cũng khuyên can: “Cô làm vậy là biết luật mà vẫn phạm luật
đấy!”
Biết luật mà phạm luật thì đã sao chứ?!
Đầu tôi bỗng dưng đau nhức dữ dội. Ngay lúc đó, một vòng tay mạnh mẽ đã
kéo tôi ra khỏi sự khống chế của cảnh sát. Giọng nói trầm thấp vang lên:
“Chuyện này để tôi xử lý, lát nữa sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho mọi người”
Tôi ngước mắt nhìn lên, người đứng trước mặt là Cố Đình Sâm. Người đàn ông
luôn lạnh lùng và xa cách ấy.
Tôi cố gắng bám lấy cánh tay anh để đứng vững. Anh nhận ra sự bất thường
của tôi, trầm giọng gọi: “Thời Sanh, cô không sao chứ?”
Tôi kiệt sức, khẽ lắc đầu. Cố Đình Sâm đột nhiên bế ngang tôi lên, bước thẳng
ra khỏi đồn cảnh sát. Anh bước xuống bậc thềm, đặt tôi vào trong xe rồi khẽ vỗ
nhẹ vào mặt tôi trấn an: “Cố chịu đựng một chút, tôi đưa cô đến bệnh viện
ngay đây”
Tôi lắc đầu, khó khăn thốt ra từng chữ: “Đưa tôi về nhà”
Cố Đình Sâm do dự, gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ phản đối. Tôi mơ màng níu
lấy tay áo anh: “Thuốc của tôi. ở nhà”
Có lẽ trận mưa tối qua đã khiến cơ thể vốn đã yếu ớt của tôi không chịu nổi
nữa. Chỉ cần về nhà uống thuốc và nghỉ ngơi một chút chắc sẽ ổn thôi.
Nghe thấy vậy, Cố Đình Sâm mới chịu thỏa hiệp.
Anh khởi động xe rời khỏi đồn cảnh sát. Tôi nằm lả người trên ghế phụ, ánh
mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng biết bao lâu trôi qua, tôi nghe thấy Cố
Đình Sâm gọi tên mình.
“Thời Sanh”
Tôi đáp khẽ: “Ừm, tôi nghe đây”
Cơn mệt mỏi bủa vây, tôi từ từ nhắm mắt lại. Trong cơn mê man, tôi dường như
nghe thấy một giọng nói tràn đầy nỗi u sầu, run rẩy hỏi tôi:
“Thời Sanh, cô thật sự. rất thích anh ấy sao?”
Tôi lẩm bẩm hỏi lại: “Ai cơ?”
Giọng nói ấy khẽ vang lên: “Cố Lan Chi”