Trong đoạn video là cảnh tôi và Phó Khê nhảy múa rồi trao nhau nụ hôn. Tôi
không biết ai đã chụp lén rồi tung lên mạng, nhưng nó thực sự đã gây ra ảnh
hưởng không nhỏ đến Thời gia, trừ phi đích thân tôi lên tiếng đính chính rằng
Phó Khê là người yêu mới của mình.
Chỉ có cách giải thích đó mới khiến dư luận nguôi giận.
Trong lòng tôi cảm thấy có chút bất lực. Rõ ràng không phải minh tinh, nhưng
chỉ vì gia thế hiển hách mà bị mọi người soi mói, ngay cả chuyện tôi ly hôn
trước đó cũng từng lên top tìm kiếm.
Tuy nhiên, tôi không quá bận tâm đến việc đoạn video ấy ảnh hưởng thế nào
đến công ty, mà lại cứ xem đi xem lại nó rất nhiều lần. Phó Khê mặc sơ mi
trắng, tháo cà vạt, nút cổ áo mở hờ hai chiếc, trông đúng chất một “vị tổng tài
hư hỏng” đang nhảy những điệu nhảy cuồng nhiệt. Nhưng cũng nhờ khí chất
điển trai nổi bật mà anh không bị người hâm mộ ném đá quá nhiều.
Còn tôi, đó là phiên bản mà tôi chưa từng thấy ở chính mình.
Rực rỡ như lửa, tràn đầy khát vọng.
Hóa ra khi là chính mình, tôi lại xinh đẹp đến thế.
Phó Khê thực sự đã mang đến cho tôi một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Tôi nhấn vào xem bình luận, đa số là những lời mắng nhiếc tôi trơ trẽn, nói tôi
vừa ly hôn đã tìm ngay người đàn ông khác, lại còn nói tôi chủ động bay đến
tận Đồng Thành để “dâng tận miệng”. Những lời lẽ khó nghe đầy rẫy, đám “anh
hùng bàn phím” này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Tôi suy nghĩ một hồi, quyết định sẽ không đưa ra bất kỳ phản hồi nào.
Tôi quấn chăn nằm mệt mỏi trên giường, cứ ở trạng thái mê man, lúc tỉnh lúc
thức mãi cho đến tận chiều thì trợ lý gọi điện tới.
Tôi nhấc máy, nghe thấy giọng nói hớt hải của cô ấy: “Thời tổng, hôm qua
chúng ta vừa giành được quyền đấu thầu của Diệp gia ở thành phố A, hợp tác
này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với công ty. Nhưng phía Diệp gia vừa
đột ngột thay đổi ý định. Họ đã hủy hợp đồng và dự định chuyển sang hợp
tác với Trần gia rồi”
Tôi biết Trần gia, trước đây cũng từng có không ít lần giao thiệp. Đó là công ty
lớn ở Ngô Thành, quy mô chỉ đứng sau hai nhà Thời – Cố. Nhưng tôi không ngờ
Diệp gia lại hủy ước đột ngột để chọn Trần gia vào phút chót như vậy.
Xét cho cùng, Trần gia vẫn không thể sánh bằng Thời gia, rốt cuộc Diệp gia
muốn gì?
Tôi hỏi trợ lý: “Biết nguyên nhân không?”
Trợ lý ngập ngừng: “Là do phía Cố gia có động thái”
Tôi nói: “Tôi không hiểu ý cô là gì”
Cô ấy vội giải thích: “Sáng nay Cố gia đã rót vốn cho Trần gia, còn làm người
trung gian đứng ra nói tốt cho họ với Diệp gia. Diệp gia cân nhắc đến những
ảnh hưởng tiêu cực của Thời tổng trên mạng nên đã lập tức hủy bỏ để chọn
Trần gia”
Chủ tịch Cố sẽ không bao giờ tranh giành làm ăn với Thời gia, vậy thì chỉ còn
lại Cố Đình Sâm.
Tôi chợt nhớ lại lời anh ta nói trước khi tôi rời Ngô Thành: “Tôi không muốn đối
phó với em, nhưng nếu không làm vậy, em lại cứ coi tôi là kẻ vô hình”
Vậy là Cố Đình Sâm bắt đầu ra tay với tôi rồi sao?
Tôi thở dài: “Tối nay tôi sẽ đến công ty”
“Vâng, vậy còn những lời bàn tán trên mạng”
“Không tin tin đồn, không tạo tin đồn, cứ coi như không thấy là được” Tôi dửng
dưng nói.
Trợ lý đáp: “Vâng, thưa Thời tổng”
“Đúng rồi, người của Diệp gia còn ở Ngô Thành không?”
Trợ lý trả lời: “Còn ạ, sáng mai họ mới bay”
“Đặt lịch hẹn giúp tôi, tối nay gặp mặt nói chuyện một chút”
..
Tôi chạy trốn khỏi Ngô Thành là để tìm sự giải thoát, giải thoát đâu chẳng
thấy, chỉ thấy thêm mệt mỏi. Nhưng nơi mà Phó Khê đưa tôi đến tối qua là
khoảnh khắc duy nhất trong đời tôi được sống thật với mình, coi như cũng có
thu hoạch.
Tôi bay về Ngô Thành, trợ lý đã đợi sẵn ở sân bay để đón. Vì trời mưa lớn nên
chuyến bay bị chậm mất một tiếng, phía Diệp gia đã phải chờ thêm. Tôi không
kịp về nhà mà đi thẳng đến khách sạn để gặp người phụ trách của họ.
Đẩy cửa phòng bao bước vào, trước mắt tôi là một người phụ nữ lạ mặt rất
xinh đẹp. Thấy tôi đến, cô ta không thèm đứng dậy, trái lại còn dùng giọng
ngạo mạn hỏi: “Cô là Chủ tịch Thời gia? Nhìn thế này chắc chưa đến ba mươi
đâu nhỉ?”
Tôi nhíu mày hỏi trợ lý bên cạnh: “Diệp tiểu thư đâu?”
Người phụ trách của Diệp gia tại Ngô Thành đáng lẽ phải là đại tiểu thư Diệp
Vãn chứ.
Trợ lý ghé tai tôi nói nhỏ: “Tôi vừa nhận được tin, Diệp tiểu thư đột xuất có việc
đã đi rồi, cô ấy nói để mai quay lại Ngô Thành bàn bạc với Thời tổng sau. Còn
vị trước mặt đây là em họ của cô ấy, Diệp Cẩm”
Tôi nghi hoặc: “Vậy cô ta ở đây làm gì?”
“Chắc là cố ý ở lại đây để đợi Thời tổng đấy ạ”
Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng là người đến không có ý tốt gì.
Tôi nhếch môi cười hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Bốn mươi rồi à?”
Nghe vậy, cô ta tức đến tái mặt: “Cô ăn nói hàm hồ gì thế hả?”
Tôi chẳng buồn để ý đến hạng người này, bảo trợ lý: “Chúng ta đi”
Đối với loại người này, tôi trước giờ luôn không để mắt tới.
Cô ta thấy tôi định đi thì đứng lên ngăn cản, trợ lý đã chặn cô ta lại. Tôi cầm
lấy chìa khóa xe từ tay trợ lý rồi đi xuống hầm gửi xe.
Khi đến đón tôi, trợ lý lái chiếc Rolls-Royce. Về khoản hưởng thụ, tôi chưa bao
giờ để bản thân thiệt thòi, ăn dùng đều là thứ tốt nhất, nếu không thì Thời gia
kiếm nhiều tiền thế để làm gì.
Tôi lái xe về biệt thự Thời gia, vừa đến cửa thì nhận được tin nhắn của Quý
Noãn.
Cậu ấy hỏi: “Vẫn đang ở Đồng Thành à?”
Tôi trả lời: “Không, mình ở Ngô Thành rồi”
Vừa xuống xe, tôi thấy cậu ấy nhắn tiếp: “Mình đang định nói là sẽ đến Đồng
Thành tìm cậu chơi đây”
Tôi gửi một biểu tượng dấu hỏi: “Cậu rảnh rỗi thế sao?”
Theo lý mà nói, Quý Noãn phải đang ở bên cạnh Trần Sở chứ.
Cậu ấy trả lời: “Hình như mình thất tình rồi”
Tôi gửi liên tiếp mấy dấu hỏi, Quý Noãn gửi một biểu tượng thất vọng rồi giải
thích: “Hôm kia Trần Sở chỉ để lại một mẩu giấy rồi biến mất không tăm hơi,
anh ấy bảo mình đừng mong đợi gì ở anh ấy nữa”
Tôi cứ ngỡ Quý Noãn và Trần Sở đã ổn định rồi, sao lại đột ngột xảy ra chuyện
này?
Người đàn ông đó, người có ánh mắt thấu đáo ấy.
Rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì?!
Tôi suy nghĩ một chút rồi nhắn hỏi: “Có cần mình nhờ Khương Thầm điều tra
giúp cậu không?”
Quý Noãn trả lời: “Không cần đâu, ra ngoài ăn cơm với mình đi”
Vốn dĩ tôi không muốn đi, nhưng nghĩ đến việc Quý Noãn đang tâm trạng
không tốt nên tôi đồng ý.
Tôi về nhà thay quần áo, trang điểm nhẹ rồi mới cầm chìa khóa xe ra ngoài.
Tôi vẫn lái chiếc Rolls-Royce đen lúc nãy. Quý Noãn vừa nhìn thấy đã thốt lên
khen tôi giàu có, mà bên cạnh cậu ấy còn có cả Úc Lạc Lạc. Tôi sực nhớ đến
lời Cố Đình Sâm nói về việc cô bé này thích Cố Lan Chi.
Tôi khẽ lắc đầu không muốn nghĩ ngợi thêm, mỉm cười hỏi: “Có cần tôi đưa hai
người đi không?”
Quý Noãn lập tức từ chối: “Mình không thèm đi xe ké đâu. À đúng rồi, đây là Úc
Lạc Lạc, hai người chắc gặp nhau rồi nhỉ. Mình nghĩ hôm nay rảnh rỗi nên mời
hai người đi ăn một bữa”
Tôi mỉm cười, nhìn Úc Lạc Lạc: “Phải rồi, có biết nhau”
Úc Lạc Lạc đưa tay ra, cười ngọt ngào: “Rất vui được gặp chị, chị Thời Sanh”
Tôi không lớn tuổi hơn cô ấy, nhưng cô ấy vẫn gọi tôi là chị. Tôi nắm lấy bàn
tay trắng trẻo của cô ấy, tiện miệng hỏi: “Ừ, dạo này em ở đâu?”
Cô ấy đáp: “Ở chỗ anh trai em ạ”
Tôi tò mò hỏi: “Anh trai nào cơ?”
Có lẽ câu hỏi của tôi hơi đường đột khiến Úc Lạc Lạc khựng lại. Thấy cô ấy
lúng túng, tôi vội vàng nói: “Xin lỗi nhé”
Úc Lạc Lạc buông cánh tay Quý Noãn ra, chạy lại khoác tay tôi, nhỏ giọng
phàn nàn: “Anh cả bây giờ không cho em ở cùng nữa, nên em đang ở với anh
hai. Anh cả đúng là người quá vô tình, chẳng nể tình thân chút nào”
Ai cũng nói Cố Lan Chi là người lạnh lùng, tôi lại nhớ đến câu nói của Cố Đình
Sâm: “Thậm chí có khi còn chẳng được coi là thương hại nữa kìa”