Úc Lạc Lạc rõ ràng biết tôi và người mà cô ấy yêu đến tận xương tủy có mối
quan hệ phức tạp, nhưng cô ấy vẫn chủ động thân thiết với tôi. Ngay cả khi
câu hỏi vừa rồi của tôi có chút đường đột, cô ấy vẫn giữ nụ cười trên môi.
Nhìn dáng vẻ ấy của cô ấy, tôi chợt cảm thấy bản thân mình thật quá đáng.
Rõ ràng lúc nãy tôi có thể không hỏi những lời đó mà.
Tôi chủ động lái sang chuyện khác: “Chúng ta đi ăn thôi”
Úc Lạc Lạc không hề để chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng đến tâm trạng, ngược
lại còn gọi rất nhiều món và nói: “Lâu lắm rồi em mới được ăn chực của chị
Quý Noãn, hôm nay nhất định phải ăn một bữa đã đời. Em có thể uống chút
rượu không?”
Quý Noãn cười đáp: “Tùy em thôi, dù sao nếu chị không trả nổi tiền thì có thể
mượn của Sanh Nhi, cô ấy là phú bà mà”
Tôi mỉm cười hỏi lại: “Không phải cậu là người mời khách sao?”
“Tớ mượn của cậu chứ có xin luôn đâu”
Thái độ của Quý Noãn rất bình thản, dường như không hề lộ vẻ đau thương vì
đã mất đi Trần Sở. Điều này có chút khác lạ so với cô ấy trước kia.
Tôi chưa kịp lên tiếng, Úc Lạc Lạc sau khi gọi món xong đã tò mò hỏi tôi: “Chị
Thời Sanh, sao chị lại ly hôn với anh hai em vậy?”
Nghe thấy thế, Quý Noãn kinh ngạc đứng bật dậy: “Úc Lạc Lạc, anh hai em là
Cố Đình Sâm sao? Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp đến thế cơ chứ?”
Úc Lạc Lạc gật đầu giải thích: “Em là con nuôi của nhà họ Cố, mang họ của
mẹ. Ở bên ngoài em chưa từng nhắc mình là người nhà họ Cố, xin lỗi vì đã giấu
chị bao lâu như vậy”
Quý Noãn lắc đầu ngồi xuống: “Không sao, chị cũng chưa từng hỏi về chuyện
nhà em, em cũng không nhất thiết phải nói ra. Chị chỉ thấy bất ngờ thôi. Vì
Sanh Nhi và nhà họ Cố vốn có mối liên hệ”
Phục vụ mang lên một chai rượu vang đỏ, Úc Lạc Lạc rót cho chúng tôi mỗi
người một ly rồi giải thích: “Trước giờ em toàn ở nước ngoài nên không rõ
chuyện anh hai kết hôn, anh ấy cũng chưa bao giờ nhắc với em”
Tôi rũ mắt, bưng ly rượu vang lên nhưng không nói gì. Quý Noãn nhanh tay giật
lấy ly rượu từ tay tôi: “Sở Hành mà biết cậu uống rượu thì chắc chắn sẽ mắng
chết tớ mất! Đúng rồi Lạc Lạc, sao tự dưng em lại nghĩ đến chuyện về nước?”
Nghe vậy, Úc Lạc Lạc khẽ cúi đầu.
Quý Noãn tò mò: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Úc Lạc Lạc nhấp một ngụm rượu, thở dài: “Em đâu thể ở nước ngoài mãi được.
Anh hai bảo em về Ngô Thành quản lý gia nghiệp giúp anh ấy, bảo là nhà họ Cố
nuôi nấng em bao năm, giờ là lúc em nên đóng góp chút ít rồi”
Ngừng một chút, Úc Lạc Lạc tò mò nhìn tôi: “Chị Thời Sanh, tại sao chị lại ly
hôn với anh hai? Anh ấy đối xử với chị không tốt sao?”
Tốt hay không tốt, tất cả đều đã là chuyện của quá khứ.
Tôi không muốn nhắc lại những chuyện này.
Tôi nói dối: “Không có gì đâu, xã hội bây giờ phát triển chia tay là bình thường,
chị và anh hai em chia tay trong hòa bình”
Nhưng tôi vẫn nhớ rõ như in, vào đêm trước khi ly hôn, tôi vẫn khao khát Cố
Đình Sâm biết nhường nào. Tôi đã cầu xin anh hãy hẹn hò với mình dù chỉ
trong ba tháng, nhưng anh đã lạnh lùng từ chối tôi.
Thấy tâm trạng tôi chùng xuống, Quý Noãn vội vàng xoay chuyển bầu không
khí: “Chúng ta ăn cơm thôi, ăn xong rồi đi xem phim”
“Lát nữa mình phải tới công ty một chuyến” Tôi nói.
Quý Noãn đành thỏa hiệp: “Vậy được thôi”
Tôi không thấy đói nên chẳng mấy khi động đũa, còn Úc Lạc Lạc lại gọi quá
nhiều món, Quý Noãn vì sợ lãng phí nên đành gắng gượng ăn cho hết.
Sau khi tách khỏi hai người họ, tôi lái xe đến công ty.
Trợ lý vẫn chưa tan làm, thấy tôi đến liền vội vàng đứng dậy, cung kính nói:
“Thời tổng, Diệp Vãn tiểu thư hẹn gặp vào 3 giờ chiều mai, lúc đó người của
Trần gia cũng sẽ có mặt”
Hẹn gặp nhà họ Diệp mà họ lại mời cả nhà họ Trần tới sao? Xem ra Diệp gia đã
quyết tâm chọn Trần gia rồi.
Tôi hỏi cô ấy: “Giá sàn của nhà họ Trần là bao nhiêu?”
“Bên đó không tiết lộ, nhưng tôi đoán ít nhất phải cao hơn chúng ta một chút,
nếu không nhà họ Diệp đã chẳng bất ngờ đổi ý”
Họ Diệp là gia tộc lớn ở thành phố A, tôi từng gặp cha của Diệp Vãn vài lần,
ông ấy là một thương nhân rất trọng chữ tín. Tôi không hiểu vì sao hôm nay họ
lại muốn lật lọng như vậy.
Im lặng một lát, trợ lý nhắc nhở: “Nghe ngóng được thì hiện tại mọi chuyện nhà
họ Diệp hầu như đều do Diệp Vãn quyết định”
Tôi nhíu mày hỏi: “Nhà họ Diệp đổi chủ rồi sao?”
Trợ lý phủ nhận: “Dạ chưa, nhưng Diệp Đổng tuổi tác đã cao, Diệp Vãn lại là
con một. Dù bây giờ chưa đổi chủ thì sớm muộn gì quyền lực nhà họ Diệp cũng
sẽ thuộc về cô ấy”
“Vậy chuyện lần này là do tự Diệp Vãn quyết định?” Tôi suy ngẫm một hồi rồi
nói: “Nếu đúng là vậy, khả năng cao cô ta sẽ chọn nhà họ Trần! Bởi vì cô ta
không hiểu rõ về Thời gia, trong khi Trần gia lại có Cố gia chống lưng, người trẻ
tuổi chắc chắn dễ bị ảnh hưởng bởi tác động của bên ngoài”
Ngô Thành chỉ có vài gia tộc lớn, Cố Đình Sâm với tư cách là người đại diện
cho nhà họ Trần, chỉ cần nói vài câu trước mặt Diệp Vãn thì với một người
thiếu kinh nghiệm như cô ta, chắc chắn sẽ chọn nhà họ Trần, dù có phải trở
mặt với Thời gia.
Dù sao Diệp Vãn cũng khác với Diệp Đổng. Diệp Đổng làm ăn luôn chính trực,
giữ chữ tín, có danh tiếng cực tốt trong giới. Còn Diệp Vãn thì khác, cô ta dù
sao vẫn còn quá trẻ.
Trợ lý bất lực nói: “Lần này khả năng thất bại của chúng ta là rất lớn, nhưng
hợp đồng này cực kỳ quan trọng đối với Thời gia”
Kể từ khi ly hôn với Cố Đình Sâm, tôi chưa từng tìm hiểu tình hình hiện tại của
Thời gia. Tôi hỏi trợ lý: “Hợp đồng về mảng nào?”
“Sản xuất chip cho nhà họ Diệp”
“Nhà họ Diệp cung cấp kỹ thuật sao?” Tôi hỏi.
Trợ lý giải thích: “Thời gia chúng ta có kỹ thuật riêng, chỉ là lần hợp tác này là
một cơ hội lớn. Nếu giành được nó để tạo dựng danh tiếng, sau này các đơn vị
trong ngành chip chắc chắn sẽ tìm tới Thời gia”
“Ý cô là hợp đồng này nhất định phải giành được bằng mọi giá?”
“Thời tổng, không thể bỏ lỡ” Trợ lý đáp.
..
Tôi lái xe rời khỏi công ty, khi đi ngang qua một phòng hòa nhạc, tôi đã dừng
lại vì thấy tấm bảng thông báo có buổi biểu diễn bên trong.
Tôi đỗ xe bên lề đường, mua vé rồi vào trong. Khi ngồi xuống hàng ghế cuối
cùng, tôi chợt thấy Quý Noãn và Úc Lạc Lạc đang ngồi ở hàng đầu tiên – một
vị trí vô cùng nổi bật.
Chỉ cần nhìn một cái là thấy ngay.
Bất chợt, tôi đoán ra được hôm nay ai sẽ là người biểu diễn.
Tôi muốn rời đi, vội vàng muốn rời đi ngay lập tức, nhưng vừa đứng dậy lại
không kìm lòng được mà ngồi xuống. Tôi không thể thuyết phục bản thân bước
ra khỏi đây.
Cũng giống như việc tôi không thể thuyết phục chính mình quên đi tiếng gọi
“cô bé” của chín năm trước, và những tháng ngày lặng lẽ dõi theo anh sau đó.
Dù cho tôi đã từng nói rằng mình không còn yêu anh nữa.
Tôi nhắm mắt lại, nghe thấy người bên cạnh nói với bạn của họ: “Cậu biết gì
không? Hôm nay Cố Lan Chi sẽ biểu diễn đấy. Anh ấy là bậc thầy piano quốc
tế, nghe nói vé khó tìm hơn hái sao trên trời, không hiểu sao anh ấy lại biểu
diễn ở một nhà hát nhỏ như thế này”
Danh tiếng của Cố Lan Chi rất nổi, là một nghệ sĩ piano lừng lẫy. Chuyện này,
tôi cũng chỉ mới biết cách đây không lâu.
Mở đầu buổi diễn là tiếng violin, tiếp theo là cello, sau đó là bản hợp tấu của
Beethoven.
Từng tiết mục trôi qua, người đó vẫn chưa xuất hiện. Ngay khi tôi định rời đi,
một giai điệu u sầu chậm rãi vang lên.
Tôi chợt mở bừng mắt, nhìn người đàn ông đang ngồi bên cây đàn piano, trong
lòng bỗng dâng lên một sự nghẹn ngào khó tả.
Anh có một diện mạo lịch lãm, khoác lên mình bộ lễ phục đen tuyền, vóc dáng
cao ráo, hiên ngang. Là một người đàn ông hoàn mỹ, là hình mẫu trong mộng
của bao cô gái, bao gồm cả người em gái Úc Lạc Lạc của anh.
Người đàn ông ấy như vị thần bước ra từ thiên hà, khiến mọi người phải ngước
nhìn.
Anh bẩm sinh đã cao ngạo, tính cách đạm bạc
Tại sao tôi lại lỡ vương vấn anh cơ chứ?