Cố Đình Sâm của ngày hôm nay tính khí cực kỳ tốt, dù tôi có buông lời cay
nghiệt thế nào, anh ta vẫn thể hiện một sự nhẫn nại đến kỳ lạ.
Chẳng hạn như lúc này, rõ ràng tôi đang châm chọc, vậy mà anh ta chỉ ngẩn
người ra một lát rồi hỏi: “Có cần tôi giúp cô tìm những bác sĩ hàng đầu trong
và ngoài nước không?”
Tôi: “”
Tôi im lặng, thấy tôi thờ ơ nên anh ta cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ nán lại thêm một lúc, anh ta liền rời đi. Không hề có ý định mặt dày ở đây.
Tôi đứng dậy đi tới bên cửa sổ sát đất. Qua lớp kính, tôi thấy Cố Đình Sâm
đang đứng dưới ánh đèn đường trước biệt thự. Ánh đèn kéo dài cái bóng của
anh ta, trông anh ta thật cô độc và đượm buồn.
Tại sao Cố Đình Sâm lại cho tôi cảm giác đau buồn đến thế này chứ?
Tôi khẽ tựa trán vào cửa sổ, nhìn người đàn ông đứng dưới lầu mà lòng không
biết là cảm giác gì. Tôi càng không rõ tại sao mình lại từ chối Cố Lan Chi.
Rõ ràng tôi vô cùng thích anh ấy, vậy mà vẫn không kìm lòng được mà từ chối.
Những cái cớ đó thật nực cười, nếu thực sự yêu sâu đậm, lẽ ra tôi phải không
màng tất cả mà lao đến chứ.
Nhưng tôi đã không làm thế, tôi dùng cái lý do đó để đẩy anh ra xa. Càng nghĩ
đến đây, trái tim lại càng thắt lại.
Tôi ngồi thụp xuống sàn, nhìn thấy Cố Đình Sâm lấy một điếu thuốc từ túi áo
ra. Anh ta châm lửa rồi khẽ thở ra một hơi, làn khói mờ ảo lập tức bao
phủ. Đúng lúc đó, anh ta rút điện thoại ra nghe một cuộc gọi.
Anh ta nhíu mày, thần sắc lộ vẻ khó chịu, chẳng rõ ai đã chọc giận anh ta. Sau
đó anh ta cúp máy, dập tắt điếu thuốc. Không lâu sau, trợ lý của anh ta lái
xe đến đón.
Lúc trợ lý mở cửa xe, vào khoảnh khắc bước vào, anh ta bỗng nghiêng đầu
nhìn về phía phòng tôi một cái. Tôi theo bản năng thấy chột dạ, sợ bị anh ta
phát hiện mình đang nhìn trộm.
Nhưng rồi chợt nhớ ra, buổi tối nhìn vào lớp kính này chỉ thấy một màu đen kịt.
Cố Đình Sâm rời đi rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi bật cười, thấy bản thân mình
đúng là rảnh rỗi đến ngớ ngẩn.
Tôi đứng dậy vào phòng tắm, sau đó pha nước uống thuốc. Vừa dọn dẹp
xong định nằm xuống giường thì nhận được tin nhắn từ Úc Lạc Lạc: “Chị Thời
Sanh, tại sao chị lại từ chối anh cả?”
Tôi và Úc Lạc Lạc chẳng thân thiết gì, cũng không cần thiết phải giải thích.
Hơn nữa cô ấy lại thích Cố Lan Chi. Nhưng cô ấy có thể hỏi tôi câu này, chắc
hẳn đã phải hạ quyết tâm dữ lắm.
Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chị là vợ cũ của anh hai em”
Đáp án này chắc hẳn là điều cô ấy muốn nghe nhất, cũng là thực tế phũ
phàng nhất.
Im lặng hồi lâu, cô ấy lại nhắn tiếp: “Vậy chị có thích anh cả không?”
Úc Lạc Lạc thích gọi Cố Lan Chi là “anh cả”, nghe có vẻ thân mật hơn. Còn với
Cố Đình Sâm, cô ấy gọi thẳng là “anh hai”. Có lẽ đó là những suy nghĩ
riêng trong lòng cô ấy chăng.
Tôi là người không biết nói dối, định trả lời là “có thích”. Nhưng khi gõ xong hai
chữ ấy, tôi lại xóa đi. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Cố Đình Sâm đã nhẫn
nhịn tôi tối nay. Còn cả dáng vẻ bi thương của anh ta dưới lầu nữa.
Dường như tôi đang cùng lúc thích cả hai người đàn ông. Hoặc nói đúng hơn,
chính tôi cũng chẳng hiểu rõ được mình rốt cuộc yêu ai.
Dù ở bên cạnh ai, tôi cũng đều thấy rung động.
Nhưng mỗi khi đối diện với Cố Đình Sâm, tôi lại tỏ ra cực kỳ thiếu kiên nhẫn,
biến lời nói thành những mũi dao sắc nhọn nhất, đâm từng nhát vào người
anh ta.
Cố Đình Sâm, Cố Lan Chi.
Hai cái tên ấy nói ra thì đơn giản, nhưng để yêu thì lại quá đỗi gian nan.
Tôi rơi vào trạng thái mông lung, không rõ lòng mình thực sự muốn gì. Tôi
đưa tay che đôi mắt ướt đẫm, nhất thời chẳng biết phải làm sao, không biết
trái tim này thực chất đang hướng về phía ai nhiều hơn.
Anh nói xem, tại sao ba năm trước tôi lại nhận nhầm người cơ chứ?
Tôi ghét bản thân mình thế này, ghét sự không dứt khoát của chính mình. Giá
mà tôi chẳng yêu ai cả thì tốt biết mấy! Vả lại, hiện giờ tôi căn bản cũng chẳng
có tư cách để yêu người khác.
Tôi không trả lời tin nhắn của Úc Lạc Lạc nữa. Tôi mất ngủ đến nửa đêm thì
Ngô Thành lại bắt đầu mưa.
Thành phố ẩm ướt này chưa bao giờ thực sự khô ráo, khiến lòng người thấy bí
bách.
Nhưng tôi lại lỡ yêu nơi này mất rồi. Đây là nơi bắt đầu của cha mẹ tôi, là cái
nôi của Thời gia.
Gần bốn giờ sáng tôi mới chợp mắt được một lát, đến khi tỉnh dậy thì đầu óc
cứ choáng váng. Tôi khó nhọc đứng dậy uống thuốc, rồi lại gượng sức mặc
vào một chiếc váy ren màu vàng kim.
Quý Noãn từng nhận xét về tôi rằng, bất kể lúc nào tôi cũng như thể đang đi
trên thảm đỏ. Cậu ấy còn hỏi: “Sanh Nhi, cậu sống như vậy không thấy mệt
sao?”
Mệt chứ, nhưng tôi đã quen với sự chỉnh chu này rồi. Ba năm qua, để lấy lòng
Cố Đình Sâm, tôi đã ép mình phải sống cực kỳ hoàn hảo.
Đến khi muốn buông xuống tất cả, tôi mới nhận ra mình không thể quay lại
như xưa được nữa.
Tôi lấy điện thoại nhắn tin cho trợ lý xong liền ngồi xuống bàn trang điểm. Qua
gương, tôi thấy vết sẹo mờ trên gò má, chỗ này rất khó xóa sạch, chỉ có thể
dùng trang điểm để che đi. Tôi lấy kem nền cẩn thận thoa lên.
Vừa trang điểm xong thì trợ lý lái xe tới. Tôi chọn một đôi giày cao gót màu
vàng nhạt không quá cao để đi. Vì tối qua bị trẹo chân nên mỗi bước đi đều
đau thấu xương, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được.
Tôi không thể tự lái xe nên đã gọi trợ lý đến đưa đi. Cả buổi sáng tôi dành để
làm quen với các mảng nghiệp vụ gần đây của công ty. Đến chiều, trợ lý nhắc
nhở tôi đã đến giờ hẹn gặp nhà họ Diệp.
Tôi mỉm cười nói: “Không gấp, lát nữa hãy đi”
Việc Diệp Vãn bỏ về tối qua đúng là lỗi do tôi đến muộn, nhưng tôi cảm giác dù
tôi có đến đúng giờ thì cô ta cũng sẽ tìm cớ lỡ hẹn. Tôi cảm thấy trọng tâm
của họ nằm ở buổi gặp hôm nay. Họ mời cả nhà họ Trần, đương nhiên không
thể thiếu nhà họ Cố.
Họ định dằn mặt Thời gia sao?
Nhưng buổi “Hồng Môn Yến” này, tôi bắt buộc phải đi.
..
Tôi và trợ lý đến muộn. Khi cô ấy đẩy cửa phòng bao ra, tôi nhìn thấy một
người phụ nữ xinh đẹp và cô nàng vô lễ tối qua là Diệp Cẩm. Sau đó, một giọng
nói trầm thấp vang lên từ phía sau: “Thời tổng, cô đến muộn rồi”
Tôi quay người lại, nhìn thấy người vừa tới mà sửng sốt: “Là anh sao?”
Người đàn ông trước mặt đang ngồi trên xe lăn, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ
lạnh lùng. Tôi nghiêng người sang một bên, người đi cùng anh ta đẩy xe vào
phòng bao.
Tôi nhíu mày đứng ở cửa, Diệp Cẩm gắt gỏng: “Cô cứ đứng đực ra ở cửa làm gì
đấy?”
Lời vừa thốt ra, người phụ nữ bên cạnh đã ngăn cô ta lại: “A Cẩm, khách sáo
với Thời tổng một chút”
Cô ta chắc hẳn là Diệp Vãn. Một người đóng vai ác, một người đóng vai thiện.
Tôi lạnh lùng nhếch môi, vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Trợ lý đi theo tôi nhiều năm nên thừa hiểu tính khí của tôi, nhưng hợp đồng này
Thời gia lại cực kỳ muốn giành được nên không thể trực tiếp quay lưng bỏ đi.
Dù vậy, cô ấy vẫn sắc sảo đáp trả: “Không sao, Thời tổng của chúng tôi là
người rộng lượng, chẳng lẽ chó cắn mình một cái, mình lại phải cắn lại
sao?”
Diệp Cẩm tức đến tái mặt, bật dậy nói: “Cô là cái thá gì? Cô nói lại lần nữa
xem?”
Tôi mỉm cười rạng rỡ nhìn cô ta hỏi: “Cô chắc chắn là muốn nghe Khương
Thầm nhà tôi sỉ nhục cô thêm một lần nữa sao?”
Diệp Cẩm tức đến giậm chân không nói nên lời: “Cô!”
Diệp Vãn vội vàng giữ cô ta lại: “Nếu em còn không biết kiềm chế, lần sau chị
sẽ không dẫn em theo nữa”
Nghe vậy, Diệp Cẩm quả nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống. Xem ra cô ta rất sợ
Diệp Vãn.
Diệp Vãn trấn an Diệp Cẩm xong liền đứng dậy mỉm cười: “Mời ngồi, Thời tổng”
Lúc này tôi mới vào chỗ ngồi, ánh mắt sắc bén như lửa nhìn chằm chằm vào
người đàn ông ngồi trên xe lăn lúc nãy. Có lẽ do ánh mắt tôi quá trực diện, anh
ta theo bản năng nhíu mày. Tôi mỉm cười cất lời chào: “Chào anh, Trần Sở”