Trần Sở thực sự là người khiến tôi cảm thấy kinh ngạc. Tôi chưa từng nghĩ
mình lại gặp lại anh ta trong một hoàn cảnh như thế này. Trần Sở. anh ta thực
sự là người của Trần gia sao?
Trần Sở khẽ gật đầu, cất lời: “Hợp đồng lần này Trần gia chúng tôi nhất định
phải có được, không biết Thời tổng có sẵn lòng nhường bước?”
Anh ta dùng từ “nhường”. Giọng nói ấy có chút run rẩy không rõ, dường như
bản hợp đồng này có ý nghĩa đặc biệt quan trọng đối với anh ta.
Tôi khẽ nghiêng đầu, tò mò nhìn Diệp Vãn: “Tại sao các người đột ngột hủy bỏ,
rồi lại chọn đàm phán với Thời gia chúng tôi?”
Diệp Vãn chưa kịp lên tiếng, Diệp Cẩm đã chen ngang: “Rõ ràng là trợ lý của cô
hẹn gặp chúng tôi trước”
Tôi liếc mắt nhìn sang, cảm thấy người phụ nữ này thật ồn ào. Sống ngần ấy
năm trên đời, chẳng lẽ cô ta không biết thế nào là đối nhân xử thế sao? Hay là
ngay từ đầu, cô ta vốn đã coi thường tôi nên mới cố ý kiếm chuyện?
Tôi lạnh lùng đáp: “Nhưng Diệp gia các người đã đồng ý gặp mặt. Lý do là gì?”
Diệp Cẩm lại nhanh nhảu tiếp lời, đầy vẻ ngang ngược: “Chẳng qua là muốn
xem bộ dạng vùng vẫy của cô lúc này ra sao thôi”
Đúng là kỳ tích khi cô ta có thể sống yên ổn đến tận bây giờ với cái tính cách
đó. Tôi đanh mặt lại, giọng không chút gợn sóng: “Vậy nên, dù thế nào các
người cũng sẽ không giao hợp đồng cho Thời gia?”
Ngừng một chút, tôi nói tiếp: “Cạnh tranh thương trường là chuyện thường
tình, không nói đến chuyện ai đúng ai sai. Nhưng các người so với Diệp lão gia
tử thì còn kém xa lắm, ngay cả sự uy tín tối thiểu cũng không có!”
Diệp Cẩm định cãi lại nhưng Diệp Vãn đã nhanh tay ngăn cô ta lại: “Thời tổng,
chẳng phải lợi ích luôn là trên hết sao?”
Tôi mỉm cười hỏi vặn: “Vì vậy, ai đưa ra lợi ích cao hơn thì cô hợp tác với người
đó?”
Diệp Vãn chỉ cười không nói. Tôi ghét nhất cái vẻ thâm sâu giả tạo đó của cô
ta – cái kiểu luôn tự tin rằng mình có thể thao túng mọi thứ trong lòng bàn tay,
coi tôi và Thời gia như những kẻ ngốc.
Người không phạm ta, ta không phạm người. Tôi biết rõ lúc này mình không
được phép yếu thế, ít nhất phải khiến Diệp gia cảm thấy kiêng dè.
“Diệp tiểu thư, cô nghĩ Thời gia dễ bị bắt nạt lắm sao?” Tôi thản nhiên hỏi.
Cô ta cười nhã nhặn: “Sống chết cũng không dám”
Từ đầu đến giờ, Trần Sở vẫn giữ im lặng. Tôi thu hồi tầm mắt từ anh ta, nhìn
chằm chằm vào khuôn mặt đang đắc ý của Diệp Vãn, giọng nói hờ hững:
“Lần này là Diệp gia các người hủy bỏ trước. Tuy chưa ký kết chính thức nhưng
hành động này là bất tín. Diệp gia có quyền không chọn Thời gia, nhưng Thời
Sanh tôi cũng không phải hạng người dễ bị chèn ép. Nếu các người muốn
nhúng tay vào Ngô Thành, điều đó không dễ dàng như cô tưởng đâu”
Tôi hạ thấp giọng, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi còn nghe nói Diệp gia đang có ý
định hợp tác với Sở gia ở S Thị?”
Chuyện này tôi tình cờ nghe Sở Hành nhắc đến trước khi về Ngô Thành. Anh ta
nói Diệp gia dạo này đang mở rộng địa bàn, định tiến quân vào S Thị và Đồng
Thành, và đương nhiên không thể bỏ qua Ngô Thành.
Diệp Vãn sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Thời tổng định làm gì?”
Tôi nhếch môi cười: “Tôi thì làm gì được cơ chứ?”
Diệp Vãn đứng bật dậy: “Ý của Thời tổng đã quá rõ ràng rồi”
Đôi mắt cô ta rất đẹp, lúc này đang nhìn tôi chằm chằm. Cô ta cứ ngỡ tôi sẽ
phủ nhận, nhưng tôi chỉ cười: “Đúng như những gì cô đang nghĩ đấy”
“Thời tổng đang đe dọa Diệp gia chúng tôi?”
Kẻ hủy bỏ là họ, vậy mà lúc này lại mang danh tiếng Diệp gia ra để gây áp lực.
Tôi cúi đầu, thong dong mân mê đầu ngón tay: “Diệp Vãn, vì tôi tôn trọng cô
nên mới muốn ngồi lại nói chuyện. Nhưng cô lại lôi người của Trần gia đến đây
để làm bình phong nhục mạ tôi”
Diệp Vãn mím môi định giải thích, Diệp Cẩm lại thốt lên: “Chị Diệp Vãn, đừng
nghe cô ta nói nhảm. Em không tin cô ta có thể một tay che bầu trời. Hơn nữa,
Cố gia ở Ngô Thành cũng đang đứng về phía chúng ta”
Cố gia đứng về phía họ.
Tôi đứng dậy, hỏi ngược lại: “Cố gia có thể bảo hộ các người cả đời không?”
“Thời Sanh, cô đừng có quá tự mãn!” Diệp Cẩm giận đến mất kiểm soát.
Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Lăn lộn thương trường bao năm, tôi chưa từng gặp
loại người kỳ quặc như thế này. Cũng chưa từng thấy công ty nào nói hủy hợp
đồng là hủy ngay mà không có lấy một lời giải thích. Họ dường như đang chà
đạp lên trí thông minh của tôi vậy.
Tôi chẳng buồn để tâm đến Diệp Cẩm, loại người đó không đáng. Tôi chỉ nhìn
thẳng vào Diệp Vãn: “Thời gia ở Ngô Thành, Phó gia ở Đồng Thành, Sở gia ở S
Thị. Dù cô muốn vươn tay đến thành phố nào, chỉ cần tôi không gật đầu, Diệp
gia đừng hòng có cửa phát triển! Cho dù Cố gia có giúp các người. thì Cố
Đình Sâm cũng là một thương nhân, anh ta đủ khôn ngoan để biết thế nào là
thức thời”
Diệp Vãn cố giữ bình tĩnh: “Quan hệ giữa cô và hai nhà Sở, Phó mật thiết đến
thế sao?”
Tôi ung dung đáp: “Ít nhất là họ không thân thiết với các người”
Đây rõ ràng là một lời đe dọa trắng trợn. Diệp Vãn không ngu ngốc như Diệp
Cẩm, cô ta chắc chắn phải cân nhắc đến cái giá của lợi ích. Căn phòng rơi vào
im lặng tịch mịch, ánh mắt do dự của Diệp Vãn liếc về phía Trần Sở. Sắc mặt
Trần Sở lúc này rất khó coi, tôi đoán anh ta đang cực kỳ mong muốn bản hợp
đồng này.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra. Tôi ngỡ ngàng nhìn thấy Cố Đình Sâm bước
vào.
Người đàn ông ấy vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng thường thấy. Anh ta bước tới
ngồi xuống cạnh tôi. Tôi đang đứng, còn anh ta cúi xuống nhìn tôi, nhàn nhạt
hỏi: “Không ngồi xuống nói chuyện tử tế được sao?”
Vốn định rời đi, nhưng sự xuất hiện đột ngột của anh ta khiến tôi đành lòng
ngồi xuống bên cạnh. Vừa ngồi xuống, tôi đã nghe thấy tiếng anh ta thì thầm
sát tai: “Khả năng đe dọa người khác của Thời tổng đúng là đã đạt đến mức
thượng thừa. Thế này đi, cô hứa ở bên tôi một ngày, chuyện hôm nay tôi sẽ
không can thiệp”
Tôi không thèm đáp lại, nhưng anh ta cũng chẳng lấy làm thất vọng. Ngước
lên, tôi bắt gặp ánh mắt của Diệp Vãn. Người phụ nữ luôn bình tĩnh tự nhiên ấy,
lúc này thần sắc đã bắt đầu nứt vỡ.
Tôi vốn nhạy cảm, lập tức đoán ra cô ta có ý với Cố Đình Sâm. Chẳng lẽ đàn
ông đã ly hôn bây giờ lại “đắt giá” đến thế sao?
Tôi mỉm cười không lộ chút tâm tư: “Chuyện này còn tùy thuộc vào ý định của
Diệp tiểu thư. Dù sao hợp tác với ai cũng là quyền của cô, tôi tin cô sẽ chọn
đối tác có lợi nhất cho mình”
Chỉ cần Cố Đình Sâm không xen vào, Diệp Vãn chắc chắn sẽ chọn Thời gia.
Nếu Diệp gia có tham vọng, họ sẽ không dại gì đối đầu trực diện với tôi, trừ phi
Cố Đình Sâm đích thân ra tay. Cố gia nổi tiếng với công nghệ mạnh mẽ, Diệp
gia chắc chắn sẽ ưu tiên họ. Ngay cả là tôi, tôi cũng sẽ chọn Cố gia.
Nhưng đến giờ, Cố Đình Sâm vẫn chưa tỏ thái độ hứng thú, chỉ im lặng thúc
đẩy cho Trần gia. Tôi hiểu rõ anh ta làm vậy là để đối phó với tôi, muốn tôi phải
khuất phục. Điều kiện là. ở bên anh ta một ngày.
Diệp Vãn do dự: “Chúng tôi vốn đã chuẩn bị ký với Trần gia, nhưng phía Thời
tiểu thư đây”
Bước ngoặt này rất quan trọng, Diệp Vãn đã nghiêng về phía Thời gia chúng
tôi. Tôi rủ mắt, thầm nở một nụ cười thắng lợi. Nhưng ngay khi tôi ngỡ mọi
chuyện đã định đoạt, Cố Đình Sâm bỗng cất giọng trầm thấp:
“Diệp tiểu thư, liệu Cố gia có cơ hội hợp tác với Diệp gia không?”
Ánh mắt Diệp Vãn lóe lên niềm vui sướng tột độ: “Cố tổng muốn hợp tác với
Diệp gia sao?”
Đôi mắt người đàn ông ấy lạnh lẽo vô cùng, dường như muốn đối đầu với tôi
đến cùng. Tôi định đứng dậy bỏ đi, nhưng lại nhớ đến lời trợ lý nói, hợp đồng
này thực sự là một kỷ nguyên mới cho Thời gia.
Nghĩ một lúc, tôi đột ngột đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Cố Đình Sâm. Đây là
cách tôi chọn để thỏa hiệp. Nhận được ám hiệu, Cố Đình Sâm đưa tay vỗ nhẹ
lên mu bàn tay tôi, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi sao có thể nỡ cướp hợp đồng của
Thời tổng? Ý tôi là lần sau, nếu Diệp gia có dự án nào tốt, cứ trực tiếp liên hệ
với Cố gia chúng tôi”
Cố Đình Sâm đúng là đang nói dối không chớp mắt, nhưng tôi đã có thể thở
phào nhẹ nhõm.
Diệp Vãn lộ rõ vẻ thất vọng, nói với tôi: “Thời tổng, tôi thành thật xin lỗi vì
chuyện hủy ước ngày hôm qua”
Thấy tình hình xoay chuyển, Diệp Cẩm vội vàng ngăn cản: “Chị Diệp Vãn, chúng
ta không thể hợp tác với Thời gia được!”