Anh ta hỏi: “Thời Sanh, cô lấy cái gì để từ chối tôi?”
Cảnh cô nam quả nữ cùng ở một phòng vốn đã đầy rẫy nguy hiểm, sự chênh
lệch thể lực giữa nam và nữ lại quá lớn, huống hồ người tôi đang đối mặt lại là
loại đàn ông như Cố Đình Sâm. Muốn thoát khỏi tay anh ta, thực sự là chuyện
không hề dễ dàng.
Quả thực, tôi không đủ năng lực để cự tuyệt anh. Tôi cắn nhẹ làn môi, cố giữ
bình tĩnh: “Anh sẽ không cưỡng ép tôi đâu”
Chuyện này chẳng ai nói trước được, nhưng lúc này tôi chỉ có thể tự trấn an
mình như thế. Nghe vậy, Cố Đình Sâm trực tiếp ngó lơ lời tôi nói.
Quãng đường xa xôi, chiếc xe cứ thế lầm lũi lên núi. Suốt dọc đường Cố Đình
Sâm không nói thêm câu nào, có lẽ anh ta đã bị sự “không hiểu chuyện” của
tôi làm cho mất hứng rồi. Như vậy cũng tốt, tôi cũng chẳng hứng thú gì chuyện
trò cùng anh.
Tôi nghiêng đầu nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ xe. Những đỉnh núi nhấp nhô
nối tiếp nhau ẩn hiện trong làn mây mù nhạt nhòa, tạo nên một cảm giác hư
ảo đến lạ lùng. Tôi thu hồi tầm mắt, lén nhìn Cố Đình Sâm. Gương mặt nghiêng
anh tuấn của anh, tạc giữa phông nền núi non xa xăm ngoài cửa sổ, lại mang
một vẻ quyến rũ lòng người đến lạ thường.
Giây phút ấy, tôi bỗng chốc quên đi tất cả những hận thù giữa chúng tôi. Mọi
thứ dường như quay ngược trở lại ba năm về trước. Cái ngày mà tôi háo hức để
được gả cho anh. Khi đó, anh mặc bộ vest đen chỉnh tề, còn tôi khoác lên mình
bộ váy cưới trắng tinh khôi. Dù ngày đó anh cực kỳ miễn cưỡng, nhưng ngày
hôm đó, tôi cứ ngỡ giấc mơ của mình đã trở thành sự thật.
Mơ tưởng thành thật. tất cả hóa ra chỉ là một màn kịch.
Tôi rời mắt khỏi anh, lấy điện thoại ra xem Weibo. Tin đồn giữa tôi và Phó Khê
đã hạ nhiệt. Đoạn video ngày hôm qua hoàn toàn không còn dấu vết. Chỉ trong
vòng một ngày, rõ ràng là đã có người nhúng tay xử lý, và khả năng cao chính
là người đàn ông đang ngồi bên cạnh tôi đây.
Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn không hỏi Cố Đình Sâm mà nhắn tin cho trợ
lý: “Ai là người giải quyết tin đồn trên mạng?”
Trợ lý đáp: “Tôi sẽ đi điều tra ngay”
Tôi cất điện thoại, nhắm mắt tĩnh dưỡng. Vì tối qua ngủ quá muộn nên giờ tinh
thần hơi mệt mỏi. Nhắm mắt chưa được bao lâu tôi đã chìm vào giấc ngủ, đến
khi tỉnh lại thì không thấy Cố Đình Sâm trong xe nữa.
Trong một khoảnh khắc, tim tôi chợt hẫng đi vì hoảng hốt. Nghiêng đầu nhìn
ra cửa sổ, tôi thấy một người đàn ông đĩnh đạc đang đứng đó. Nhìn thấy anh,
lòng tôi bỗng chốc an tâm hơn hẳn. Chiếc áo vest của Cố Đình Sâm đã cởi ra,
chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng, còn chiếc áo vest kia lúc này đang đắp trên
người tôi.
Gió trên núi thổi rất mạnh, làm chiếc sơ mi của anh căng lên. Tôi cầm chiếc áo
vest đặt lại trong xe, rồi cứ thế chân trần bước xuống, đi về phía anh. Anh nhận
ra sự hiện diện của tôi, khẽ nghiêng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt hờ hững rồi hỏi:
“Nếu chúng ta nhảy xuống từ đây, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Vị trí Cố Đình Sâm đang đứng ngay sát mép vực thẳm. Nghe anh nói, tôi vô
thức lùi lại một bước. Thấy hành động đó của tôi, anh nở một nụ cười tự giễu,
buồn bã hỏi: “Cô không cam lòng chết cùng tôi sao?”
Tôi đáp gọn lỏn: “Đúng là thần kinh”
Cố Đình Sâm: “”
Tôi xoay người lại, thấy bên cạnh vách núi là một căn biệt thự biệt lập, trang trí
theo phong cách châu Âu, phía trước nhà là một bể bơi lớn. Hai bên bể bơi
trồng rất nhiều cây ngô đồng. Vào mùa này, lá ngô đồng đã chuyển từ xanh
sang vàng, gió nhẹ thổi qua khiến lá rơi lác đác đầy trời, làm lòng người cũng
thư thái hơn hẳn.
Tôi bước chân trần đi về phía biệt thự, lúc đi đến cửa thì ngoái đầu nhìn lại. Cố
Đình Sâm đang mở cửa sau xe giúp tôi cầm đôi giày cao gót. Người đàn ông
hơi cúi thấp người, góc nghiêng sắc sảo đối diện với tôi, khóe môi hơi nhếch
lên cho thấy tâm trạng anh đang khá tốt.
Tôi không hiểu anh ta đang vui vì điều gì.
Anh bước tới, nhập mật mã mở cửa. Tôi vào nhà ngồi xuống sofa, anh đi theo
sau rồi đặt đôi giày cao gót ngay lối vào. Sau đó, anh bỏ mặc tôi ở đó mà
không nói một lời nào, đi thẳng lên tầng hai. Tôi thở phào một cái, nằm
nghiêng người xuống sofa.
Mới nằm được vài phút, Cố Đình Sâm đã từ tầng hai đi xuống. Anh đã thay một
bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm màu đen. Thấy tôi nằm dài trên sofa, anh nhàn nhạt
buông lời nhận xét: “Đúng là đồ lười”
Tôi: “”
Cố Đình Sâm bước lại ngồi xuống cạnh tôi, rồi tự ý nắm lấy bàn tay tôi. Khác
với lòng bàn tay nóng rực của Cố Lan Chi, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh lại
lạnh lẽo đến lạ lùng.
Tôi có chút căng thẳng nhìn anh, nhưng rồi lại nghĩ chẳng việc gì phải thấp
thỏm như thể mình sợ anh lắm không bằng. Tôi rút tay lại, sắc mặt Cố Đình
Sâm thoáng chút ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ trấn định: “Cô
đói chưa?”
Tôi lắc đầu: “Vẫn chưa đói”
“Ừm, nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa tôi nấu cơm cho cô” Ngừng một chút, anh
hỏi bằng giọng ôn hòa: “Muốn ăn gì?”
Tôi phản ứng theo bản năng: “Anh mà cũng biết nấu cơm sao?”
Hỏi xong tôi mới thấy mình hỏi thừa. Vì trước đây anh ta đã từng nấu cơm cho
tôi rồi. Hơn nữa, còn nấu món cá chép mà Ôn Như Yên thích nhất.
Anh nhướng mày: “Cô chưa từng ăn sao?”
“Ăn rồi, vừa nãy tôi chỉ phản xạ tự nhiên thôi”
“Thích món gì? Cá chép nhé?” Anh hỏi.
Lòng bàn tay Cố Đình Sâm khẽ xoa nhẹ lên đầu tôi, tự tin nói: “Tôi nhớ ngày
xưa cô toàn làm món cá chép, đó là món cô thích nhất đúng không? Lát nữa
tôi sẽ chọn cho cô một con thật ngon cho cô”
Tôi tò mò hỏi: “Tầm này thì lấy đâu ra cá?”
“Có, trợ lý đã mang đến từ trước rồi”
Tôi “ồ” lên một tiếng, cũng không buồn đính chính rằng mình không hề thích cá
chép. Lúc này chẳng cần thiết phải sửa lại lời anh ta làm gì cho mệt. Nhưng
thật kỳ lạ, trạng thái chung sống lúc này giữa tôi và Cố Đình Sâm lại rất bình
lặng, tôi không còn “không hiểu chuyện” mà đâm chọc anh ta nữa.
Đúng lúc đó, trợ lý gọi điện đến. Tôi bắt máy ngay trước mặt Cố Đình Sâm,
nghe cậu ta giải thích: “Thời tổng, những tin tức trên mạng đều do Cố tổng dìm
xuống, video cũng bị xóa hết rồi, nghe nói là phải tốn một khoản tiền không
nhỏ .”
Tôi liếc nhìn Cố Đình Sâm, mặt anh vẫn bình thản không chút gợn sóng. Tôi
ậm ừ một tiếng, rồi chợt nhớ đến Trần Sở. Tôi đoán sau khi mất hợp đồng với
Diệp gia, cuộc sống của anh ta ở Trần gia chắc chắn sẽ vô cùng gian nan.
Suy nghĩ một lát, tôi nói: “Thời gia gần đây có hợp đồng nào không?”
Trợ lý không hiểu: “Ý của Thời tổng là?”
“Chọn ra hai hợp đồng lớn giao cho Trần gia, chỉ định Trần Sở tiếp quản.
Chuyện này cậu đi lo liệu đi, thay tôi chăm sóc anh ấy thật tốt” Tôi dặn dò.
Cúp điện thoại, tôi nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Cố Đình Sâm: “Cô đối với
Trần Sở hào phóng thật đấy, trước đây hai người có quen biết sao?”
Tôi không trả lời anh ta mà hỏi vặn lại: “Còn anh giúp đỡ Trần gia là vì cái gì?
Chẳng lẽ chỉ đơn giản là để đối đầu với Thời gia thôi sao?”
Anh đáp rất dứt khoát: “Nếu không thì cô nghĩ là vì cái gì?”
Tôi: “” Đối phó với tôi mà cũng có thể nói một cách thản nhiên như vậy.
Tôi hỏi tiếp: “Vậy tại sao anh lại trả lại Thời gia cho tôi?” Đây là thắc mắc lớn
nhất trong lòng tôi. Một Cố Đình Sâm mất trí nhớ chắc chắn sẽ không hào
phóng với tôi như vậy. Khả năng duy nhất là anh ta không hề mất trí nhớ.
Ngoài lý do đó, tôi không nghĩ ra được điều gì khác. Nhưng nhiều bằng chứng
cho thấy anh ta thực sự đã quên, mà cũng có nhiều biểu hiện chứng minh anh
ta vẫn còn nhớ.
Cố Đình Sâm dùng giọng điệu thản nhiên hỏi ngược lại tôi: “Vậy tại sao cô lại
giao Thời gia cho tôi?”
“Tôi”
Tôi chợt hiểu ra ý của anh. Cố Đình Sâm vốn là người trọng sĩ diện. Khi anh
biết vợ mình vì trao tình cảm nhầm người mà đem cả Thời gia giao cho anh.
“Thời gian trước ai cũng bảo vợ tôi yêu anh trai tôi, vì cô ấy nhận nhầm người
nên mới giao Thời gia cho tôi. Tuy rằng Cố gia đúng là muốn có được Thời
gia, nhưng cái kiểu ‘chiếm tổ chim tu hú’ như thế, Cố Đình Sâm tôi đây vẫn
chưa thèm để mắt tới”