Cố Đình Sâm từng là người mà tôi coi là lựa chọn tốt nhất để tiếp quản Thời
gia, nhưng anh ta lại trả nó về cho tôi. Điều này khiến tôi có chút khó xử, để rồi
trong tình thế bất đắc dĩ lại phải gánh vác cái tên Thời gia này một lần nữa.
Phải, với tôi mà nói, nó chẳng khác nào một gánh nặng.
Tôi khẽ gật đầu, thành thật thú nhận: “Tôi phải về chữa bệnh”
Im lặng một lát, tôi tò mò hỏi: “Anh đi theo tôi từ lúc nào thế?”
Cố Đình Sâm buông một câu đầy ẩn ý: “Là do cô chưa từng để mắt đến tôi
thôi”
Tôi: “”
Tôi xoay người định không thèm nói chuyện với anh ta nữa, thì đột nhiên anh
ta nhấc bổng tôi lên theo kiểu công chúa. Giật mình, theo bản năng, tôi đưa
hai tay vòng qua ôm lấy cổ anh ta. Thấy tôi như vậy, anh ta khẽ cười: “Đúng là
nhát như thỏ đế”
Vừa nãy tôi cũng mới dùng từ này để mắng trợ lý của mình xong. Tôi tức giận
lườm anh ta một cái: “Thả tôi xuống!”
Dạo gần đây Cố Đình Sâm đối xử với tôi có phần tùy tiện, muốn ôm là ôm,
muốn hôn là hôn. Gần đây tôi và anh ta đã hôn nhau đến mấy lần, cảm giác
khi môi chạm môi với anh ta hoàn toàn khác hẳn khi ở bên Phó Khê. Một bên
là thanh thản không tạp niệm, một bên lại là sóng lòng cuộn trào. Dù miệng thì
nói oán hận, nhưng khi nụ hôn kéo đến, trái tim tôi chẳng thể nào bình
tĩnh được.
Tôi thở dài, thầm chán ghét chính bản thân mình. Chán ghét việc mình lún sâu
vào giữa hai anh em nhà họ Cố mà không cách nào dứt ra được.
Cố Đình Sâm chẳng thèm đếm xỉa đến tôi, tôi liền gằn giọng: “Buông tôi ra
ngay!”
Lần này anh ta đáp lại rất dứt khoát: “Không buông”
“Anh còn thế nữa là tôi hét lên đấy!”
Đây là khu trung tâm sầm uất, dòng người qua lại như thoi đưa. Tư thế anh ta
bế tôi thế này cực kỳ thu hút ánh nhìn. Huống hồ tôi và anh ta, một người
thì xinh đẹp, còn một người thì phong độ, ăn mặc lại chỉnh tề, dù tôi không hét
lên thì xung quanh cũng đã bắt đầu có không ít người đến xem.
Nhưng Cố Đình Sâm chẳng hề biết ngại là gì, anh ta thách thức: “Cô cứ hét thử
xem”
Đúng là không sợ đàn ông xấu, chỉ sợ đàn ông giở trò vô lại. Tôi đành giấu mặt
vào lồng ngực anh ta, giọng lý nhí: “Mau rời khỏi đây đi”
Hình như tôi nghe thấy anh ta cười, lồng ngực anh ta khẽ rung động theo
tiếng cười trầm thấp.
Cố Đình Sâm bế tôi đi khoảng chưa đầy năm mươi mét thì đến chỗ đậu xe. Anh
mở cửa ghế phụ cho tôi ngồi vào, sau đó nắm lấy cổ chân tôi, giúp tôi tháo đôi
giày cao gót đang lấm lem bùn đất. Anh không hề ngại bẩn, cầm lấy đôi giày
đặt ra ghế sau. Ngay lập tức, anh lấy từ phía sau ra một lọ thuốc định bôi
cho tôi, tôi không quen nên vội nói: “Để tôi tự làm”
Cố Đình Sâm không ép buộc, anh đưa lọ thuốc cho tôi rồi vòng sang ghế lái.
Cổ chân bị trẹo từ tối qua vẫn còn sưng đỏ, sáng nay tôi lại còn cố chấp mang
giày cao gót, bây giờ vết thương đã sưng không chịu nổi, nhưng lạ là lại không
thấy đau lắm.
Trong lúc tôi bôi thuốc, Cố Đình Sâm lái xe rất chậm. Đến khi tôi bôi xong
mới phát hiện xe đi chưa đầy trăm mét. Cất lọ thuốc đi, tôi nhìn con đường
phía trước, tò mò hỏi: “Anh định đưa tôi đi đâu?”
Tôi vừa đồng ý ở bên anh ta một ngày, nên giờ cũng không phản kháng việc ở
riêng cùng anh. Tuy rằng chính tôi cũng chẳng biết ý nghĩa của một ngày này
nằm ở đâu.
Anh đột nhiên hỏi tôi: “Cô đã bao giờ ngắm hoàng hôn ở Ngô Thành chưa?”
Giọng anh rất trầm, mang theo chút ý vị vui vẻ. Tôi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ,
mặt đất Ngô Thành vẫn còn ẩm ướt do trận mưa tối qua chưa khô hẳn, phía
chân trời xa xa xám xịt, dường như lại sắp có mưa.
Tôi đáp lại một cách chẳng chút hứng thú: “Tầm này đi đâu mà ngắm hoàng
hôn được?”
Anh kiên nhẫn hỏi lại: “Tôi hỏi là, cô đã từng thấy hoàng hôn ở Ngô Thành
chưa?”
Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thấy rồi”
Ngày còn trẻ, tôi thường lẽo đẽo đi theo sau Cố Lan Chi, dưới ánh chiều tà rực
rỡ, tôi cứ thế ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng anh ấy.
Cố Đình Sâm đầy hứng thú hỏi: “Khi nào?”
Tôi đúng là kiểu vô tư, đáp: “Rất nhiều lần, nhưng ấn tượng sâu đậm nhất là
những lúc đi sau lưng Cố Lan Chi. Khi ấy trong lòng tôi chỉ toàn là anh ấy, anh
ấy và cả hoàng hôn lúc đó đều vô cùng tuyệt mỹ”
Cố Đình Sâm: “”
Vì sự “vô tư” của tôi mà Cố Đình Sâm chẳng còn tâm trạng để trò chuyện tiếp.
Ban đầu tôi không biết anh ta định đưa mình đi đâu, dần dần, chiếc xe từ từ lăn
bánh ra khỏi khu vực thành thị. Sau khi đi qua một đoạn đường bằng phẳng, xe
bắt đầu lên núi. Tôi dùng điện thoại tra cứu vị trí địa lý xung quanh. Bản đồ
hiển thị trên đỉnh núi này có một khu biệt thự.
Tôi cất điện thoại, nghi hoặc hỏi: “Tối nay chúng ta không về trung tâm thành
phố sao?”
Giờ này đã muộn, đường lên xuống núi cũng mất vài tiếng đồng hồ. Xem
chừng Cố Đình Sâm định qua đêm trên núi rồi. Một ngày anh ta nói. chẳng lẽ
bao gồm cả buổi đêm sao? Chẳng lẽ anh ta định.
Trước đây Cố Đình Sâm đã chiếm hữu tôi quá nhiều lần, bảo sao tôi không lo
xa. Vả lại dù giờ đang bệnh, nhưng dù sao tôi cũng đã phẫu thuật xong, hồi
phục khá tốt, việc quan hệ không phải là không thể. Nhưng dù vậy, trong lòng
tôi vẫn bài xích, đặc biệt không muốn anh ta chạm vào người mình.
Anh ta thản nhiên đáp: “Ừm, ngày mai tôi đưa cô về Thời gia”
Tôi vội vàng nói ngay: “Tôi từ chối chuyện quan hệ”
Có lẽ vì tôi nói thẳng, sắc mặt Cố Đình Sâm cũng thoáng chút sững sờ. Tôi
cắn môi: “Tuy đồng ý ở bên anh một ngày, nhưng không bao gồm mấy chuyện
đó”
Cố Đình Sâm không đáp lại lời tôi, tôi cũng chẳng biết anh ta có để tâm hay
không. Anh ta chỉ im lặng lái xe, những dãy núi xa mờ lướt qua ngoài cửa sổ
nhưng tôi chẳng còn tâm trí nào mà ngắm nhìn. Điều duy nhất tôi sợ lúc này là
anh ta lại dùng sức lực để cưỡng đoạt tôi.
Trước đây, tôi không nỡ cự tuyệt. Còn bây giờ, tôi sợ mình không có đủ khả
năng để cự tuyệt. Tôi sợ dù mình không đồng ý, anh ta vẫn sẽ cưỡng ép tôi.
Có lẽ thấy tâm trạng tôi sa sút vì mãi suy nghĩ chuyện này, Cố Đình Sâm bỗng
cất giọng lạnh lùng hỏi: “Nếu như tôi thực sự muốn làm chuyện đó thì sao?
Thời Sanh, cô lấy cái gì để từ chối tôi?”